14 năm sau ngày mẹ mất bố mới chịu tái hôn, mẹ kế yêu thương tôi nhưng luôn giấu kín bí mật về lý do chưa từng ăn cơm nhà

Tôi hầu như không có ký ức gì về mẹ, tất cả ấm áp tôi có hiện tại đều là từ mẹ kế dành cho.

 

- Bà nghe bố cháu kể là cháu mới đi làm ở chỗ Trâm đúng không?

- Vâng ạ, cháu chưa có kinh nghiệm nên dì bảo qua studio học hỏi trước, rồi cháu dự định sẽ mở phòng chụp riêng.

- Ồ tốt quá, làm cùng nghề với nhau thì dễ giúp đỡ hơn.

- Vâng, dì tốt với cháu lắm ạ, cả ở nhà lẫn chỗ làm. Tối nay cháu nấu cơm rồi bảo dì về ăn với bà nhé!

Bỗng dưng bà thở dài rồi im lặng khiến tôi chột dạ. Chừng vài phút sau bà mới nói tiếp:

- Trâm không bao giờ ăn cơm nhà từ năm 30 tuổi rồi. Cháu không biết sao?

- Dạ cháu biết, cháu chỉ toàn ăn với dì bên ngoài. Nhưng cháu thắc mắc thì dì chưa bao giờ trả lời bà ạ.

- Chắc nó vẫn chưa quên được chuyện cũ. Vì cố nấu bữa cơm cho nhà chồng cũ nên nó đi đón con muộn, thằng bé tự mò mẫm đường về rồi chẳng may bị xe đụng rồi mất. Lúc ấy bà cũng đau lòng lắm, cháu thì chết con gái cũng điên dại khóc suốt ngày, bất lực không làm gì được. Nó bỏ ăn ngủ suốt mấy tháng gầy như xác ve, mãi sau mới hồi lại được.

- Nhưng tại sao dì quyết không ăn cơm ở nhà nữa ạ?

- Vì nó hận nhà chồng cũ. 7 năm trời bắt nó nghỉ việc ở nhà làm nội trợ, suốt ngày cơm nước dọn dẹp. Ngày cháu trai của bà mất, nhà chồng cũ đổ hết lỗi lên đầu con gái bà, nói là tại nó hết, trong khi họ bắt nó ở nhà nấu cơm rồi mới cho đi đón con. Chẳng ai làm thay nó, cũng không ai thèm đến trường đón con thay...

Sấm ở đâu bỗng đánh ầm một cái, mưa đập vào cửa kính rào rào. Nhìn qua gương xe tôi thấy bà lặng lẽ khóc, đôi mắt già nua nhìn chăm chăm lên bầu trời xám đục.

Thật không ngờ một bữa cơm lại có thể khiến người ta đau đớn cả đời không nguôi như thế. Tôi thương dì quá! Bao năm trôi qua mà dì không thể vượt qua mất mát, bây giờ có gia đình đủ đầy mà bữa cơm trong bếp nhà cũng là điều quá sức chịu đựng của dì.

Có lẽ bố tôi biết điều ấy, nên ông chẳng bao giờ to tiếng với dì chuyện cơm nước. Trong ký ức của ông cũng có nỗi ám ảnh, đó là bữa ăn cuối cùng bên mẹ tôi trước khi bà ra đi...

 

Link gốc: https://phapluat.suckhoedoisong.vn/14-nam-sau-ngay-me-mat-bo-moi-chiu-tai-hon-me-ke-yeu-thuong-toi-nhung-luon-giau-kin-bi-mat-ve-ly-do-chua-tung-an-com-nha-162220404110005391.htm

Theo ttvn.vn

MỚI NHẤT

ĐỌC NHIỀU