Họ cặp với nhau cũng được gần 2 năm chứ chẳng ít. Gia đình tôi không ai hay biết vì tất cả đều tin tưởng bố, bao năm nay bố làm gì cũng được cả nhà ủng hộ. Bố mẹ tôi chung sống rất thuận hòa, hơn 20 năm hiếm khi lời qua tiếng lại. Mẹ tôi là giảng viên thanh nhạc nên bà dịu dàng lắm. Đi với bố lúc nào cũng toát lên khí chất phu nhân.
Tới khi bóc trần chuyện của chồng thì mẹ tôi vẫn điềm tĩnh lắm. Bà không gào không khóc, không trách móc hay chửi bới gì. Mẹ chỉ đến công ty liếc qua trực tiếp xem mặt mũi tiểu tam ra sao. Rồi sau đó mẹ giả vờ làm khách hàng gọi cô ta ra ngoài gặp mặt.
Khi biết thân phận thật của mẹ con tôi thì “sugar baby” của bố tỏ vẻ sợ hãi lắm. Nhưng sau đó cô ta lấy lại bình tĩnh rất nhanh, khoanh tay hất cằm hỏi mẹ tôi muốn gì. Tôi thay mẹ đáp vài câu thì bị cô ta cười vào mặt, thậm chí lớn tiếng dọa sẽ cướp hết gia sản của nhà tôi.
Mẹ tôi chỉ nói mỗi câu chê tiểu tam “dơ” không đủ tư cách leo lên làm chính thất. Rồi bà dắt tôi bỏ về trước ánh mắt cay cú của cô em kia. Nó đáng tuổi con cháu mà dám coi thường mẹ tôi, tôi định quay lại dạy cho nó bài học nhưng mẹ bảo không cần.
Nó mách bố tôi rằng bị đánh ghen này nọ nên bố tức tốc về nhà hỏi mẹ cho ra lẽ. Không ai nghĩ bố sẽ bảo vệ tiểu tam nên câu chuyện trở nên vô cùng căng thẳng. Ông bà nội lớn tiếng đuổi bố đi, không chấp nhận đứa con trai đã ở tuổi trung niên mà còn đi “tòm tem” ở ngoài. Mẹ tôi chẳng thèm cãi nhau nên bảo bố cứ làm đơn ly dị.
Mấy hôm sau trùng hợp lại là lễ Tình nhân 14/2, mẹ tôi nhận được một hộp quà nhỏ. Trong đó là bức ảnh chụp bàn tay đeo nhẫn kim cương và một lá thư viết tay. Hẳn là viết tay đấy mọi người ạ, thấy tình địch của mẹ tôi tâm huyết đáng nể chưa?
Nét chữ cô ta khá mảnh dẻ, điệu đà và đúng kiểu con gái chưa trưởng thành.
“Chị không đủ tư cách so sánh với tôi vì chị già xấu lại còn chẳng biết chiều chồng. Đẻ mỗi đứa con thì làm sao anh T. vui được? Anh ấy thích có con trai cơ, nhưng chị chưa bao giờ hiểu anh ấy cả. Từ thói quen nhỏ nhất đến lớn nhất của anh ấy đều là do tôi uốn nắn. Anh ấy đi vệ sinh tôi cũng nhắc, nên về nhà chị mới đỡ phải dọn dẹp đấy. Anh ấy chăm cắt tóc gội đầu, xịt nước hoa thơm là để đi với tôi cho sang trọng. Chứ đi với chị khác gì con ngan già!”.
Bức thư dài 2 trang thôi nhưng mẹ tôi đọc rất lâu. Toàn giọng điệu khiêu khích đúng chất tiểu tam, trơ trẽn đến mức sởn gai ốc. Chẳng biết cô ta muốn thể hiện gì mà làm trò ấu trĩ vậy nhỉ? Tôi định xé lá thư đi nhưng mẹ bình tĩnh giữ lại, hỏi tôi rằng “Con có muốn sống cùng mẹ không?”.
Ông bà nội xin mẹ con tôi ở lại nhưng cuộc hôn nhân dối lừa này không thể tiếp tục được nữa. Tôi bắt đầu căm phẫn khi nhìn thấy bố, thề sẽ không bao giờ tha thứ cho ông. Tổn thương trong lòng tôi đã sâu sắc như vậy thì vết thương bố gây ra cho mẹ lớn đến mức nào chứ?
Ngay sau Valentine bố đem đơn về mẹ ký luôn không tiếc nuối. 1 tuần sau họ ra tòa, nhanh đến mức chóng mặt. Rồi bây giờ đã tròn 1 năm ly hôn, mẹ tôi ngày càng trẻ đẹp thảnh thơi còn cô bồ nghe đâu đã bị bố tôi bỏ.