(Ảnh minh họa)
Tôi khóc lóc ầm lên đòi ly dị, bố mẹ chồng quát mắng bảo tôi là con dâu "ngu", có chồng không biết giữ còn đổ lỗi cho người khác. Riêng chồng tôi thì giở bài cùn, kêu tôi có bằng chứng thì hẵng nói, còn không thì yên phận ở nhà nuôi con. Tôi ném vào mặt anh ta các thể loại ảnh chụp tin nhắn, cả clip nóng anh ta chơi gái xong lưu lại khoe đám bạn nhậu như chiến tích. Thế mà cả nhà chồng tỉnh bơ như thể không có gì!
Vì con gái nên tôi cố nhẫn nhịn, đêm nào cũng ôm cái suy nghĩ cố gắng giữ tổ ấm trọn vẹn cho con. Đến bây giờ tôi mới biết mình sai, chẳng thể nào giúp con mình hạnh phúc khi sự thật là chúng tôi đang sống trong căn nhà địa ngục. Ông bà nội thì ham cháu trai ghét cháu gái, từ lúc tôi bầu bí đến bây giờ con 3 tuổi ông bà vẫn chưa một lần mua hộp sữa hay cái bỉm nào. Khách đến nhà chơi thì toàn nói bóng gió "con dâu không biết đẻ", chẳng lẽ tôi lại nói huỵch toẹt ra rằng ông bà đúng kiểu tư duy bần nông cổ lỗ sĩ?
Nói thêm một chút là nhà chồng tôi gốc ở quê, mới dọn lên Hà Nội sống được mấy năm sau khi chồng tôi đỗ Cao đẳng. Vâng, chả phải đại học đâu mà chỉ là cao đẳng, nhưng ông bà cũng sĩ đến mức bán hết ruộng vườn đi mua bằng được cái nhà bé tí trong ngách để được tiếng là dân thủ đô. Lên đây xong bà mở quán nước đầu ngõ, được đồng nào thì thằng con đi đánh đề hết đồng ấy. Nghĩ đi nghĩ lại tôi cũng chẳng hiểu sao ngày trước mình ngu yêu con trai của bà?!?
Từ đợt Tết đến giờ chồng tôi ham đi lễ lắm, ai rủ lễ đền chùa nào cũng hăm hở đi ngay. Bố mẹ chồng tôi về quê có việc tuần sau mới lên, tôi bận đi làm nên bảo chồng ở nhà trông con. Ban ngày gửi ông bà ngoại, tối bố đón về. Mới được mấy hôm thì tối qua tôi thấy con có dấu hiệu ốm sốt, test thử que thì hiện 2 vạch khiến tôi choáng váng. Thế là con thành F0 rồi, chẳng biết lây ở đâu?
Tôi vội gọi bảo chồng đang nhậu về nhà ngay, nhưng anh lè nhè bảo tôi tự lo rồi tắt máy. Tức lắm nhưng không làm gì được, tôi bình tĩnh gọi điện lên y tế phường thì họ bảo triệu chứng vẫn nhẹ nên cứ điều trị ở nhà. Tôi nhờ ông bà ngoại mua gấp ít thuốc men, chục que test, máy đo oxi rồi gừng sả chanh các thứ để xông cho con. Đến khuya về chồng mới bảo, chắc con bé lây từ người bạn đến nhà nhậu hôm trước, anh ta mới dương tính cách đây 2 ngày.
Thấy tôi lo sốt vó bảo 2 vợ chồng F1 thì tự ở nhà cách ly, chồng gạt đi bảo sáng sớm mai anh đi lễ.
- Anh có điên không con đang bệnh đòi đi lễ, rồi anh lây lan cho bao nhiêu người nữa?
- Cô đừng có gở mồm, tôi có bị làm sao đâu vẫn khỏe mạnh đây. Vừa test 1 vạch đây. Cho 5 triệu đấy, ở nhà tự lo cho con rồi mấy nữa ông bà nội về.
- Anh đi thì đừng có hối hận đấy, cái loại ích kỉ chỉ biết nghĩ cho thân mình!
- Cô im cái mồm vào, đàn bà suốt ngày chỉ lải nhải vô tích sự.
Hôm nay thì con tôi trở nặng khó thở, không có ai giúp nên tôi đành nhờ phường báo cho cháu đi viện. Gọi cho ông bà nội thì bà còn quát ầm lên trong điện thoại rằng vác con bé đi viện làm gì cho tốn tiền, vào còn gặp nhiều người mắc dịch nặng hơn. Xong bà cấm tôi không được quay về nhà nữa, ở trong viện khi nào con tôi khỏi thì thôi.
Bế con trong phòng cấp cứu mà tôi đau đến trào nước mắt, chỉ muốn gào thét lên cho đỡ ức chế. Nhất định tôi sẽ ly hôn, nhất định tôi phải bỏ cái nhà chồng khốn nạn đi!