Ảnh minh hoạ
Điều đáng nói hơn, chính con trẻ, những người chứng kiến cha mẹ bàn cãi chuyện "cho - nhận" sẽ học được điều gì? Chúng sẽ nghĩ rằng, tri ân là phải có quà? Rằng, để được yêu quý, phải biết "đi quà đúng dịp"? Khi người lớn hành xử nông nổi, trẻ con là những người gánh chịu hậu quả đầu tiên.
Hãy thử nghĩ xem, nếu một ngày bạn đi làm và thấy cả xã hội bàn tán xem "nên tặng gì cho nghề của bạn", "bao nhiêu là đủ để vừa lòng", liệu bạn có thấy vui? Có bị trù dập không? bạn sẽ nghĩ thế nào? Thầy cô cũng thế. Họ chỉ mong được dạy học trong sự tôn trọng, chứ không muốn trở thành đề tài bàn cãi mỗi dịp lễ.
Người không được tặng quà chẳng biết có chạnh lòng không. Nhưng nhiều thầy cô nhận quà cũng chưa hẳn thấy lòng vui vẻ mấy. Từ chối thì sợ bị cho là "chảnh", là chê quà nhiều, quà ít. Nhận rồi thì đôi khi bị "bĩu môi", cho rằng "chỉ chờ có thế". Quà tặng lúc này không còn là kỉ niệm, tri ân mà đã thành gánh nặng.
Tri ân thầy cô không nằm ở giá trị vật chất, mà nằm ở cách hành xử tinh tế. Một tấm thiệp học trò tự viết, một bó hoa tươi hay chỉ đơn giản là lời chúc chân thành, những điều ấy đôi khi khiến người thầy xúc động hơn cả những món quà đắt tiền. Vì với họ, điều đáng quý nhất là được nhìn thấy học trò tiến bộ, cha mẹ thấu hiểu và lòng biết ơn đến từ sự chân thành chứ không phải sự toan tính.
Quan trọng nhất, xin đừng đem những câu chuyện nhạy cảm như tiền bạc hay quà cáp lên mạng xã hội. Chỉ một dòng chia sẻ, một cuộc tranh luận, có thể khiến người trong cuộc trở thành nạn nhân của những suy diễn. Thầy cô dạy học, phụ huynh nuôi dạy con, cả hai đều muốn hướng đến điều tốt đẹp, nhưng đôi khi chính vì quá lo nghĩ "cho phải phép" mà lại khiến nhau tổn thương.
Hãy để ngày lễ thực sự là ngày tri ân, chứ không phải ngày khiến thầy cô phải dè chừng vì những lời ra tiếng vào ngoài ý muốn.
Theo hiểu Đan