Tháng 10/1983, các bác sĩ áp dụng kỹ thuật cấy ghép tủy mới mà không cần phù hợp về nhóm máu. Như kế hoạch đã lên từ đầu, Katherin là người hiến tặng. Quá trình này có vẻ như có hiệu quả cho đến khi người ta phát hiện trong tủy của Katherin có một loại virus mang tên Epstein-Barr. Đây đích thị sẽ là một "kẻ sát nhân" đối với David bởi vì nó có thể tác động đến khối u ung thư trong người "em bé bong bong" lan ra khắp cơ thể.
Cuối cùng, David được đưa ra khỏi bong bóng để đến điều trị trong một phòng bệnh vô trùng. Lần đầu tiên trong cuộc đời, David có được sự tưởng tác cơ bản nhất của con người là nhận nụ hôn từ mẹ. Ngày 22/2/1984, chỉ 2 tuần sau khi rời khỏi quả bong bóng, David đã qua đời.
Di sản để lại cho giới khoa học y tế
Kể từ sau cái chết của David, khoa học y tế đã có bước tiến thần kỳ khi cho phép các bác sĩ thực hiện các ca cấy ghép tủy xương trong vòng 3 tháng đầu đời của trẻ với tỷ lệ thành công khá cao trong việc điều trị SCID. Trong trường hợp phát hiện SCID sớm hơn, ca phẫu thuật có thể được thực hiện trong tử cung của thai phụ.
David là bệnh nhân SCID cuối cùng sống trong môi trường cô lập của quả bong bóng. Đứa trẻ này đã để lại di sản to lớn cho giới khoa học, bao gồm những hiểu biết mới về vai trò của virus trong việc gây ra ung thư.
"Cậu bé đã để lại cho chúng tôi một bài học to lớn về nhiều lĩnh vực trong y học và trong chính cuộc sống này" - bác sĩ William T. Shearer, từng tham gia điều trị cho David, nói với Retro Report.
David được chôn cất ở quê nhà Conroe và cũng là thị trấn mà cậu chưa thực sự biết đến. Trên bia mộ của "em bé bong bóng" năm nào là dòng chữ gây xúc động mạnh: "Đứa trẻ chưa từng chạm vào thế giới này. Nhưng thế giới đã được cậu chạm vào".
(Nguồn: NY Times, CBS News)