Thư gửi bà vợ cáu kỉnh suốt ngày, cằn nhằn suốt tháng của anh
Vợ yêu ơi, anh đang viết những dòng này khi em vừa lê bước đi ngủ. Vừa đi em vừa mắng thằng lớn bướng bỉnh, con bé con quấn bố dỗ mãi không xong.
Xưa em khác lắm, chẳng nói nhiều và khó tính như bây giờ. (Ảnh minh họa)
Vợ yêu ơi, anh nhớ hồi vợ chồng mình mới cưới, em viết cho anh một mảnh giấy nhắn thế này: "Vì biết anh trầm tính nên ông trời đã phái em xuống làm vợ anh, để khuấy động không khí trong nhà, để làm anh vui mỗi khi đi làm mệt mỏi. Em sẽ không bao giờ bỏ anh, anh cũng thế, nhé!". Suy đi nghĩ lại, anh không biết mình đã làm sai điều gì để khiến vợ anh "khuấy động" theo một nghĩa khác xa đến thế: Em bực bà thu tiền điện, em cáu vì trời nồm, em hậm hực vì anh tắm muộn, em khó tính khi con ốm con đau, em thở dài vì thằng cu học mãi không giỏi, em cằn nhằn vì chiếc bụng bèo nhèo trước gương, em đay nghiến anh vì suốt ngày đi ăn cưới. Chuyện gì em cũng cáu được, cáu hết, cáu tất.
Vợ yêu ơi, anh nhớ hồi mình mới có con trai, em với anh đã cùng nhau hứa sẽ nuôi dạy con thật tốt, sẽ luôn sống tích cực để con nhìn theo mà học tập. Bây giờ cu con đã được 5 tuổi, nhóc bé vừa đầy năm, anh muốn cùng em giữ lời hứa ngày xưa. Em hứa với anh chứ?
Anh mệt vì em nói nhiều. Anh đau đầu vì những lần em phàn nàn sớm tối.
Nhưng anh biết vợ anh còn mệt gấp trăm gấp ngàn lần anh. Anh biết hết. Nhìn em trắng bệch, mồ hôi rơi lã chã trên bàn đẻ, ngón tay em bám vào thành giường đến tím bầm là anh hiểu, anh thương vợ rất nhiều. Nếu không vì yêu anh, không vì muốn chúng ta có một gia đình nhỏ, em chắc chắn sẽ không phải đau đớn đến thế.
Anh chán ngán vì em cáu kỉnh. Anh phát ngấy lên vì những vòng lặp vô tận của em. Em nói nhiều thế, nhưng em có vui đâu?
Em nói nhiều thế, em có vui không? (Ảnh minh họa)
Anh biết vợ anh chán ngán khi công việc không suôn sẻ, lo lắng vì ông nội nhập viện, vì bà ngoại đau lưng. Em thương con 5 tuổi mà vẫn còi, em chẳng biết làm thế nào để trở thành một người mẹ tốt. Lo lắng quá nhiều nên em chuyển nó thành cơn cáu kỉnh để dễ dàng bộc phát hơn, dễ được giải thoát những suy nghĩ vô hình trong tâm trí em. Anh biết chứ, nhưng em đang làm mẹ, làm vợ, làm trợ lý với tất cả sức lực mà em có rồi. Em mệt, anh cũng mệt.
Vì em lo 24 giờ 1 ngày là quá ngắn ngủi. Em vừa cho con ăn sáng đã thấy đến 8 giờ, chưa kịp son phấn gì đã phải lao đến công sở. Em vừa chợp mắt một chút mà con đã o oe đòi ăn, anh đã lịch kịch túi tắm đi làm về. Em vừa ngồi nghỉ thì đã lại có điện thoại của khách. Em đang mặc dở áo cho con thì nồi canh bên ngoài đã trào vung. Làm chẳng kịp, thôi thì em nói lên ít lời cho thỏa.
Thả lỏng ra để thấy mọi chuyện không tồi tệ đến thế, em nhé! (Ảnh minh họa)
Người ta nói phụ nữ còn giận là còn thương, còn nói là còn quan tâm đến chồng. Nhưng em ơi, anh chưa bao giờ mong lời nói của vợ anh chỉ toàn là trách móc, giận dữ, cằn nhằn và lo âu. Anh mong em hãy để anh phụ em nấu cơm, tắm cho con, rửa bát và lau nhà. Dẫu cho anh có vụng về đến mấy, xin em hãy để anh gánh bớt lo âu trong lòng em.
Đời loài người này ngắn lắm
Tứ chi ai ôm hết âu lo
Sống như ta chưa từng được sống
Cầm bàn tay nhau đi qua đêm dài*
Em nhé!