Đương nhiên, cách phản ứng của anh càng làm lửa giận trong Trang bùng lên giữ dội. Nhưng trời không chịu đất thì đất phải chịu trời, đơn phương giận hờn được đôi ba ngày mà anh chẳng ỏ ê, Trang đành xuống nước. Lần đầu tiên trong đời cô chịu nhận mình sai và vô lý trong mối quan hệ.
Mãi cho đến khi Trang chủ động xin lỗi, Dũng mới qua gặp cô và nói rằng anh không ngại việc tranh luận nhưng mình lớn rồi, đừng làm trò hờn dỗi trẻ con.
"Cãi nhau khi tức giận cũng chẳng giúp hai người hiểu nhau hơn, vậy thì cãi nhau để làm gì?".
Câu hỏi này của Dũng thực chẳng khác nào một cú tát vào não, khiến Trang bừng tỉnh.
Trong những cuộc tình trước đây, cả Trang và những người yêu cũ đều là những kẻ hiếu thắng. Không ai chịu xuống nước, không ai chịu nhận cái sai về mình ngay cả khi mình sai thật đi chăng nữa. Kết cục, phần thắng thuộc về ai thì chẳng biết, chỉ biết mối tình không thể bền.
Kể từ cuộc nói chuyện đó với Dũng, dù cơn giận vẫn thi thoảng trồi lên trong lòng nhưng Trang đã biết gồng mình lên một chút để giữ mình lại trước khi buông lời mạt sát, làm tổn thương đối phương. Sau vài lần gắng gượng để bình tĩnh, Trang nhận ra chuyện cũng không có gì to tát, chỉ là cô luôn quá dễ nổi nóng.
Dập được cơn giận trong lòng để ngồi xuống nói chuyện với nhau một cách nhẹ nhàng, rằng hành động này của anh khiến em không vui, hoặc lời anh nói làm em chạnh lòng. Cứ thế, họ hiểu nhau hơn mà chẳng cần cãi vã. Đến giờ, hai người cũng sắp chào đón đứa con thứ hai rồi. Hôn nhân êm ấm như hiện tại từng là điều Trang nghĩ mình chẳng có khả năng đạt được.
03
Trang đã quá may mắn khi gặp được một người đàn ông trưởng thành hơn cô, có đủ nhẫn nại để đợi cô rũ bỏ hình hài một đứa trẻ con thích hờn dỗi, thích làm mình làm mẩy trong tình yêu.
Nhưng không phải ai cũng may mắn được như thế. Đôi khi, bạn sẽ phải tự ngộ ra rằng đã đến lúc mình cần lớn, cần học cách kiểm soát cơn giận nếu muốn có một tình yêu dài lâu và xa hơn là một cuộc hôn nhân bền vững.
Còn chưa học được bài học đó, có lẽ tình cảm vẫn chỉ là câu chuyện một sớm một chiều - điều không ai mong muốn, nhất là trong hôn nhân.
Cãi vã không phải là xấu, cũng chẳng phải điều mà hai cá thể hoàn toàn khác biệt có thể né tránh khi quyết định đồng hành cùng nhau. Cục tức ghim mãi trong lòng, không được tỏ bày lắng nghe cũng có thể sẽ trở thành giọt nước tràn ly khiến mọi nỗ lực trong mối quan hệ trở nên vô nghĩa.
Khi đã biết tự hỏi "Mình cãi nhau để làm gì? Hơn thua có giúp tình cảm bền vững hơn không?", chắc chắn mỗi người sẽ tìm được một hoặc nhiều cách khác nhau để hóa giải những bất đồng, để cãi vã mà không làm cuộc tình chia đôi ngả, giống như Trang và "chân ái" của đời cô vậy.