Nhiều câu chuyện cho thấy những người đàn ông phản bội sau khi tham bát bỏ mâm cũng "sáng mắt ra". Nhưng bài đăng dưới đây trong một hội nhóm với lời tâm sự của một ông chồng đã gây ra khá nhiều luồng ý kiến.
Phụ nữ có cứ nên sống tần tảo, hy sinh đợi đến 1 ngày người đàn ông hiểu được tấm chân tình của mình như người vợ trong câu chuyện của anh chồng này không? Bạn hãy thử tìm xem có thể trả lời câu hỏi này sau khi đọc nó?
Bài viết như sau:
"10 năm qua tôi không hề nhận ra điều ấy cho đến khi vợ tôi quay lưng bước đi trước cổng tòa. Tôi đã kéo cô ấy lại mà quỳ xuống ngay ở đó xin cô ấy tha thứ và cho tôi cơ hội làm lại. Nhưng đã quá muộn mất rồi...
Làm một thằng đàn ông lên mạng kể lể thế này thật không đáng, nhưng tôi không thể tâm sự được với ai và biết chị em nhiều cao kiến để có thể giúp tôi mở cánh cửa cho tôi có thể bước vào lại cuộc đời cô ấy...
Chúng tôi đã có 10 năm bên nhau nhưng chỉ có 2 năm hạnh phúc. 8 năm còn lại những dằn vặt, chê bai của tôi đã khiến cô ấy sống như 1 cái bóng. Cô ấy ít khi cười, lúc nào cũng cam chịu và điều đó khiến tôi càng cho mình có quyền được làm quá. Tôi cảm thấy chán ghét một cô vợ đơn điệu và 'quá biết điều' như thế. Chẳng có vị gì cả. Nhạt thếch.
Vợ tôi không bao giờ nói ly hôn dù tôi có làm mình làm mẩy, có cho rằng thiếu tôi đời cô ấy chỉ có sấp ngửa không đứng lên được. Ngoài chuyện, cô ấy quá nhạt nhẽo và đơn điệu thì việc cô ấy sinh 2 đứa con gái khiến tôi cảm thấy mình không mở mày mở mặt được. Sự nghiệp thì bí rì, đi đâu cũng bị chê cười không biết đẻ. Đặc biệt bố mẹ tôi luôn khao khát con trai khiến điều này cũng ăn sâu vào đầu tôi, mình phải có 1 đứa con trai. Ấy thế mà cô ấy làm chuyện gì cũng không ra hồn.
Tôi biết cô ấy cũng muốn chiều tôi mà sinh cho tôi 1 đứa con trai, nên cô ấy cũng thử và đã 3 lần mang bầu sau đó đều là con gái. Cô ấy cũng cam tâm mà bỏ đi theo ý tôi. Đàn bà gì mà vô dụng, 5 đứa con đều là gái.
Rồi tôi gặp một cô gái khác, cô sinh viên thực tập tươi trẻ mới đến cơ quan. Cô gái này có phần ngưỡng mộ tài năng của tôi nên việc gì cũng hỏi. Tôi bị sức hấp dẫn và sự tươi mới của cô ấy thu hút. Nó khác hẳn người phụ nữ đen đủi cả về làn da lẫn tính cách, lẫn tài vận ở nhà.
Tôi nhiệt tình giúp đỡ cô ấy đến mức việc tôi rủ cô ấy lên giường cũng chẳng khó khăn gì. Tôi đã nghĩ: 'Yêu thế này mới là yêu chứ'. Cô ấy nói: 'Em và anh chắc có lẽ đi cùng nhau được 1 đoạn đường. Rồi em cũng phải lấy chồng'. Tôi cuống cuồng lo giữ cô ấy: 'Anh sẽ bỏ vợ và làm lại với em'. Cô ấy gật đầu chờ.
Tôi bắt đầu về nhà đá thúng đụng nia nhiều hơn để ép vợ phải ly hôn. Thật lạ, lần này cô ấy lạnh lùng nói lời đồng ý mà không than phiền, chất vấn. Chúng tôi nhanh chóng làm thủ tục. Tôi quyết định để cô ấy nuôi 2 con và để 3 mẹ con sống trong ngôi nhà cũ. Như thế, tôi nghĩ mình đúng là đàn ông đại trượng phu rồi còn gì.
Ngày đến tòa nhận quyết định, tôi và cô ấy dừng lại trước cánh cổng tòa án. Tôi bảo: 'Cuối tuần anh có thể đến đón các con. Em cố chăm lo cho chúng nó tốt nhất'.
Cô ấy vẫn im lặng, mãi sau mới bật lên 1 tiếng: 'Em luôn cảm ơn ông trời vì con chúng ta khỏe mạnh, khôn ngoan. Em cũng cảm ơn anh đã cho em những đứa trẻ tuyệt vời. Trời chuyển mùa, nhà bà ngoại vẫn luôn có cây cỏ hôi (cây cứt lợn), anh cần khi bị xoang thì nói em lấy nhé'.
Tôi chết lặng trong mấy giây và cảm thấy sực tỉnh. Cẳng phải những đứa trẻ khỏe mạnh ngoan ngoãn mới là quý giá hay sao, chúng yêu tôi biết nhường nào, trai hay gái nào có nghĩa lý gì đâu? Chẳng phải sau cùng chỉ cần một người phụ nữ thương mình thâm sâu như thế thôi sao?
Thật lạ lùng là tôi cảm thấy bừng tỉnh, tình cảm của tôi với cô ấy hình như chưa bao giờ hết, chẳng qua là tôi đã cố tình dập tắt nó đi thôi. Khi cô ấy quay lưng đi và tôi vội chạy theo và nắm tay cô ấy. Chẳng biết động lực nào khiến tôi quỳ ngay dưới chân vợ: 'Xin em, cho anh cơ hội làm lại, anh sai rồi'.
Cô ấy khẽ buông tay tôi ra và bảo: 'Em đã yêu anh ngay cả khi anh có tệ bạc với em. Đến bây giờ cũng chưa hết. Nhưng cũng là vì em sai lâu quá rồi. Có lẽ thế này cũng hay, em sẽ biết cách làm 1 người phụ nữ mạnh mẽ, chẳng vì ôm chân một người đàn ông mà mù quáng nữa. Hãy để thời gian trả lời. Còn bây giờ em thấy ổn'. Rồi cô ấy bỏ đi rất nhanh.
Tôi cứ thẫn thờ từ hôm qua đến nay. Cô gái sinh viên kia dù tươi trẻ bỗng dưng giờ tôi mới thấy chẳng có vị gì. Từ hôm qua đến nay đầu tôi chỉ nghĩ cách làm thế nào để có lại được cô ấy. Chị em là phụ nữ hiểu về phụ nữ hãy tư vấn giúp tôi hàn gắn lại một gia đình. Tôi sai rồi!".
Ảnh minh họa
Bài viết nhanh chóng nhận được sự thu hút lớn từ cộng đồng mạng, nhiều ý kiến bình luận chửi mắng người đàn ông không biết mình muốn gì này. Không ít người cũng trách cô vợ sống kiểu tần tảo, hy sinh nhưng thiếu lửa và thiếu trách nhiệm với bản thân mình.
Một số lại tư vấn thực lòng để cho anh ta có cơ hội quay trở lại. Không ít người hả hê vì quả báo đến sớm... Câu chuyện diễn biến tiếp theo thế nào chì có người trong cuộc mới có thể viết tiếp.
Nhưng sau cùng, phụ nữ ạ, chờ đến lúc người đàn ông hối cải như anh chồng trong câu chuyện trên cũng không dễ. Cũng chẳng phải người đàn ông nào rời bỏ bạn sẽ dễ dàng thấy được tấm lòng của bạn sau khi đứt gánh. Nhưng hãy nghĩ cho mình trước nhất, thay vì hả hê vì rồi một ngày anh ta cũng sáng mắt ra.
Làm người vợ tảo tần, lúc nào cũng nghĩ cho người khác cũng không hẳn là sai, nhưng cũng chưa hẳn là đúng. Bởi vì nhận được lời cầu xin sau cổng tòa án thực sự không phải là một... phần thưởng với phụ nữ.
Theo Tri Thức Trẻ