Ảnh minh hoạ.
Ngay cả đến con gái tôi dù còn nhỏ nhưng cũng nhìn ra được thái độ thiếu niềm nở của bà nên đã cúi mặt mà nhận phong bì. Bất ngờ ngay sau đó, vợ tôi đã mỉm cười nhếch mép và nói đôi lời khiến tất cả im bặt:
"Cái Hương mà có giỏi giang thì chắc cũng là do cháu nó tự lực cố gắng. Còn dẫu dốt nát thế nào, thì là từ di truyền chẳng lệch đi đâu được. Thôi năm nay cháu nó chưa giỏi, cũng đâu dám nhận vài đồng của bà làm gì. Nhỡ năm sau mà vẫn không giỏi, thì chẳng phải là vô phúc hay sao."
Tôi biết mẹ tôi tức giận lắm nhưng bà đã cố nín nhịn và nuốt ngược cơn thịnh nộ vào trong. Dù gì thì ở đó còn biết bao nhiêu cháu nhỏ, nếu mất kiểm soát thì sẽ gây ra nhiều hậu quả về mặt tâm lý cho trẻ thơ. Quả thực ngồi giữa bầu không khí ấy, chính tôi cảm thấy cực kỳ ngột ngạt.
Phải làm sao cho vợ tôi biết nhún nhường nhẫn nhịn và không nói năng cạnh khoé như thế. Và nên khuyên nhủ mẹ tôi thế nào để bà quý con tôi hơn? Làm cha làm mẹ, ai mà chẳng muốn con mình giỏi cơ chứ. Bà mà cứ giữ định kiến như vậy, con tôi sau này sẽ thấy tự ti và khổ sở. Dĩ hoà vi quý quá khó mọi người ơi, nếu rơi vào tình huống này thì các bạn sẽ xử trí ra sao?