Phi vụ để quên con trai ở nhà của mẹ và cuộc nói chuyện “giữa những người đàn ông” của hai bố con tôi

(lamchame.vn) - Tôi hớt hải chạy theo chiếc xe máy của mẹ, còn thằng em ngồi sau thì tủm tỉm cười vẫy tay chào thằng anh.

Thậm chí có lần khác, mẹ bới tung cả nhà lên để tìm cái điều khiển TV. Mẹ tìm rất lâu mà vẫn không thấy, nhà cửa trở nên bừa bộn và mẹ thì bắt đầu hết kiên nhẫn và nổi cáu.

- Nhà chỉ có mỗi mẹ với cái điều khiển mà giờ không hiểu nó đi đâu nữa.

Tôi vừa đi học về, thấy vậy đành lật đật vào giúp mẹ công cuộc truy lùng cái điều khiển có chân biết tự đi trốn kia.

Đúng lúc này thằng út chạy vào nhà mở tủ lạnh để lấy nước uống, tôi thấy nó vừa với tay lấy chai nước vừa gọi mẹ.

- Mẹ ơi! Sao mẹ lại để điều khiển TV trong tủ lạnh?

Lâu dần thì ba con chúng tôi cũng quên, cả nhà tôi thậm chí còn có khả năng “thần giao cách cảm” với nhau. Cụ thể là mỗi lần mẹ nấu cơm, chúng tôi chỉ cần nghe mẹ nói “lấy cho mẹ cái ấy”, “cất cho mẹ cái kia” là tự hiểu “cái ấy” và “cái kia” là cái gì rồi.

Thế nhưng đỉnh cao trí nhớ của mẹ thì phải nhắc đến phi vụ mẹ để quên tôi ở nhà!

Buổi sáng hôm đó, mẹ dắt con Atila chiến mã ra ngoài cổng để đưa hai anh em tôi đi học. Thông thường thằng út sẽ ngồi giữa và tôi sẽ ngồi đằng sau. Sau khi đỡ thằng út vắt vẻo trèo lên xe ngồi yên chỗ, tôi quay lại để khoá cổng. Khi mà tôi vừa bấm ổ khoá vào thì bỗng nhiên nghe tiếng nổ máy phát quen thuộc. Nghe tiếng nổ này quen lắm, nghe cực kỳ giống với tiếng con Atila chiến của nhà tôi.

Lúc này tôi quay đầu lại nhìn và nhận ra tiếng nổ đó chính xác là tiếng của con Atila chiến thì cũng là lúc mẹ vít ga phóng xe đi…

Tôi ngỡ ngàng và phải mất vài giây để hiểu chuyện gì đang diễn ra. Ngay lập tức tôi vội vàng đuổi theo con chiến mã vẫn ngày ngày chở tôi đi học kia. Tôi hớt hải gọi mẹ thế nhưng mẹ chẳng nghe thấy gì hết, chỉ còn thằng em tôi ngồi đằng sau tủm tỉm cười, còn giơ tay vẫy vẫy chào tôi nữa.

Sau khi thay mẹ phòng đi khá xa rồi thì tôi xác định là mẹ chắc chắn là quên mất tôi rồi. Tôi định bụng vòng về nhà thì mới phát hiện ra mình đã bấm khoá cửa và không có chìa khoá để vào nhà.

May sao đúng lúc đó ba tôi quên đồ ở nhà nên phải vòng về lấy và tiện thể đưa tôi đến trường luôn. Trên đường đi tôi kể chuyện mẹ đã để quên tôi như thế nào cho ba nghe.

- Hai ba con mình tranh thủ đường đến trường thì tâm sự giữa hai người đàn ông đi.

Nói thật lòng lúc đó tôi thấy mình “ngầu” lắm thế là gật đầu đồng ý luôn.

- Mẹ sinh hai đứa rất vất vả. Với lại có lẽ cũng có ảnh hưởng đến sức khoẻ. Hồi trước mẹ có trí nhớ tốt lắm!

Tôi ngồi đằng sau, cố dỏng tai lên nghe tiếng ba lẫn với tiếng xe cộ xung quanh, chỉ sợ nghe sót mất từ nào.

- Thế nên mẹ hay quên cũng là chuyện bình thường. Con là anh trai lớn, đừng có giận mẹ! Nếu giúp gì được cho mẹ thì mấy ba con mình cùng giúp mẹ.

Câu này của ba khiến tôi có cảm giác mình “oách” vô cùng. Lúc đó tôi quên sạch giận dỗi vì bị mẹ bỏ quên ngay lập tức.

Mãi đến gần trưa mẹ mới hớt hải gọi cho ba hỏi xem tôi đâu. Sau khi ba thuật lại sự việc mẹ mới yên tâm đi làm.

Tối hôm đó, cả nhà tôi được một bữa cơm cười chảy nước mắt. Còn tôi thì đứng dậy mẫn cán đi rửa bát, trong đầu vẫn không quên cuộc nói chuyện giữa những người đàn ông của tôi và ba.

MỚI NHẤT

ĐỌC NHIỀU