Thế kỉ nào rồi, mà chị vẫn còn mang tư tưởng làm thê làm thiếp?
Nói thật, phụ nữ quý nhau lắm, thân thiết lắm mới cho bạn mượn cái áo mặc mấy hôm, cái túi diện mấy ngày, với điều kiện giữ gìn cẩn thận, làm bẩn hay xước thì đừng mơ được mượn lần hai. Đi ăn mà phải ghép bàn với nhóm khác đã thấy khó chịu, nói gì đến chuyện phải chung thứ mà không ai muốn chung, đó là chồng!
Đến cả Hồ Xuân Hương cũng đã phải ca thán rằng:
Chém cha cái cảnh lấy chồng chung
Kẻ đắp chăn bông kẻ lạnh lùng!
Ấy vậy mà thời đại này rồi, vẫn có người phụ nữ như "vợ cả" trong câu chuyện của Kiều Thanh: Chấp nhận sống chung với một người đàn ông - là chồng mình trên giấy tờ - nhưng anh ta lại công khai sống chung với một người phụ nữ khác, và để "người thứ 3" ấy thoải mái đi kể câu chuyện của gia đình mình một cách vui vẻ và khoe khoang.
Diễn viên Kiều Thanh gây sốc khi tự nhận mình là "tiểu tam".
Điều khiến người ta bất ngờ có lẽ không phải là câu chuyện chị kể, bởi chuyện người đầu tiên hay người thứ ba nó nhan nhản khắp nơi, thời nào cũng có rồi. Người ta ngã ngửa ra là bởi thái độ của chị, và thời điểm chị chia sẻ câu chuyện đó. Kiều Thanh kể chuyện như đang tâm sự vậy, rất đều giọng và bình thản, như thể chuyện chung chồng, chia sẻ hạnh phúc hay "giao – nhận chồng" như cách chị nói là việc rất bình thường! Là người thứ ba thì có sao, tôi đâu có phá vỡ hạnh phúc của ai? Cuộc hôn nhân ấy từ trước khi tôi đến đã tệ lắm rồi. Tôi xuất hiện hay không vợ chồng người ta cũng cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt vậy thôi. Vậy tại sao không chờ đến lúc người ta li dị đàng hoàng rồi mới bước tiếp? Tại sao lại không còn chút lí trí nào để người ta giao gì cũng nhận, dù chỉ là "trông hộ" cho người ta thôi hả chị?
Hơn thế nữa, thời điểm Kiều Thanh chọn để công khai chuyện đời tư của mình cũng khiến nhiều người lắc đầu lè lưỡi. Có lẽ vì bộ phim chị đang quảng bá lấy chủ đề là hôn nhân gia đình và người thứ ba nên chị "kiếm chuyện làm quà" lấy chuyện mình để kết nối với mạch phim chăng? Không ai biết, chỉ biết ánh mắt thất thần của những người ngồi cạnh chị khi ấy đã bày tỏ tất cả suy nghĩ của họ, "Thanh ơi, em đang làm cái gì vậy hả?!". Chắc chắn họ đang gào thầm lên trong đầu như vậy đó!
Chiếc xe máy không đăng ký tên mình
Tôi xin được nói: Chị Thanh dại. Dại đầu tiên là chị nhận "bàn giao" lại một thứ tài sản (như chị nói, vợ là tài sản của chồng, thì chắc anh chồng này cũng là tài sản của chị vợ cả!) mà không có giấy tờ gì hết! Cũng giống như chị không có phương tiện đi lại, chị gái kia cho mượn cái xe máy. "Cứ dùng nha em, hết xăng tự bỏ tiền mà đổ đầy bình. Xe hỏng tự mang đi mà bảo dưỡng. Đi thì giữ gìn đừng phá xe của chị!", nhưng đáng buồn, xe lại đăng ký tên chị vợ, chứ không phải tên Thanh. Đúng quá đi chứ, trên danh nghĩa, họ vẫn là vợ chồng, vẫn được pháp luật công nhận, còn Thanh vĩnh viễn chỉ là người đi mượn, người đến sau mà thôi!
Vậy là Thanh bán không được, cho cũng chẳng đừng, cứ khư khư chăm chút giữ lấy chiếc xe (đã cũ) vì sợ một ngày đẹp trời chị vợ kia bỗng hết thần tượng mình mà xấu tính đòi lại! Thế coi như mất cả chì lẫn chài không cơ chứ?!
Dại thứ hai, là chị không hề nghĩ đến việc một ngày anh chồng hờ kia có thể đột nhiên đổi ý và không muốn ở cạnh chị nữa. Không tự chủ về kinh tế, tài chính (như chị chia sẻ thì chồng là người kiếm tiền, chị chỉ "chơi tiền" thôi), đó là cái ngu ngốc lớn nhất của đàn bà. Nếu cứ sống như một cây tầm gửi, lâu lâu đi làm cho vui, vì đam mê thì sẽ chẳng nhận được sự tôn trọng từ đàn ông đâu, dù người ta có yêu mình đến mấy! Phụ thuộc kinh tế là phụ thuộc chính trị, nếu chẳng may có lúc xô bát xô đũa, thì ai sẽ là người chịu thiệt nhất đây? Chỉ có thể là chị Thanh thôi.
Hạnh phúc mà cứ phải gào lên cho thiên hạ biết liệu có còn là hạnh phúc? Nhất là khi: Hạnh phúc đó vốn phải chia với người đàn bà khác?
Điểm chung của người thứ ba là gì, bạn có biết không? Đó là họ thường có tất cả mọi thứ, sự chiều chuộng quan tâm chăm sóc, những món quà đắt giá, những giây phút "thoát xác" bên tình nhân. Duy chỉ có một thứ họ không bao giờ được phép mơ đến, đó là sự công khai. Được công khai dắt tay nhau trên phố, khoe với cả thế giới "Anh ấy thuộc về tôi!", vậy là họ tìm đủ mọi cách để mối quan hệ của mình được phơi sáng, được công nhận.
Người thì chụp ảnh lại, người thì quay phim lại, người thì viết tâm thư, hay ngồi tâm sự trải lòng… tất cả cũng chỉ để có người biết đến mối quan hệ đấy, và cảm thông cho họ!
Nhưng hạnh phúc mà cứ phải gào lên cho thiên hạ biết liệu có còn là hạnh phúc không? Trồng hoa mà cứ phải đi phát tờ rơi khắp nơi là tôi đang trồng hoa đấy thì chắc chắn chỉ có một khả năng là hoa không có hương thơm cũng chẳng rực rỡ. Vậy thì khác nào trồng một vườn hoa đã chết, rễ đã mục?
Thật đáng tiếc cho một bông hoa sắc hương đều tàn lụi.
Theo Trí Thức Trẻ