Ông bà nội cũng bất lực với sự cố chấp của bố tôi. Mấy chục năm gia đình tôi chưa từng có chuyến du lịch nào cả. Bố tôi coi chơi bời là "lãng phí thời gian", lãng phí tiền bạc và chẳng thể giúp đời người vẻ vang thành đạt. Mẹ tôi phải bỏ việc để ở nhà hỗ trợ các con. Bà thương chúng tôi lắm, không ít lần cãi nhau với bố nhưng kết quả chẳng ai trong gia đình này chiến thắng nổi sự ích kỷ của ông.
Mỗi lần chị em tôi đạt thành tích gì là bố tự hào đem khoe khắp nơi. Từ đi thi học sinh giỏi các cấp, giải ngoại khóa, thi hùng biện, đỗ á khoa đại học... Tất cả bố đều đăng lên mạng và kể lể không biết mệt. Bố so chị với các con nhà hàng xóm, lúc nào cũng dặn chị em tôi không được kém ai. Đến chuyện đánh cầu lông vui vui của lũ trẻ khu phố bố tôi cũng can thiệp, thấy tôi đánh thua cậu bạn nhà bên ông liền lôi về phạt nhịn cơm tối.
Rồi cũng đến ngày chủ nghĩa hoàn hảo của bố tôi đổ sụp. Chị tôi lên năm 2 thì áp lực ngày càng lớn, chị tâm sự với mẹ trở thành luật sư không phải điều chị muốn, những bài luận trên lớp và khối lượng kiến thức khổng lồ khiến chị kiệt quệ. Chị gần như không có bạn bè, không biết chăm sóc bản thân, không biết thế nào là yêu đương.
Tôi phát hiện cuốn nhật ký cũ chị giấu trong balo. Bắt đầu từ ngày ôn thi đại học chị đã stress vô cùng vì sợ trượt. Ước mơ từ nhỏ của chị là trở thành bác sĩ, nhưng bố ép học luật nên chị đành xé bỏ khao khát. Chị bị trầm cảm nhưng không ai hay biết. Hơn 500 trang nhật ký chỉ toàn nước mắt. Tôi đếm được không dưới 30 lần chị nhắc đến ý nghĩ kết thúc cuộc đời bằng đủ mọi cách. Và gần nhất là ngày sinh nhật chị cách đây 2 tuần, bố hoàn toàn không nhớ và mắng chửi chị cả ngày hôm đó vì điểm bài luận cuối kỳ môn gì đó quá thấp.
"Mình sẽ kết thúc chuỗi ngày u ám này. Mong là mẹ và em sẽ không hận mình, mình thực sự muốn được giải thoát. Biết rằng tự tử cũng chẳng giải quyết được gì, nhưng mình sẽ không phát điên bởi sách vở và chuyện sau này phải trở thành ông nọ bà kia nữa".
"Hôm nay bố lại chì chiết mình vì suýt hụt học bổng. Mình đã lấy hết dũng khí bảo bố rằng nếu cứ ép mình như vậy thì mình sẽ tự tử, nhưng bố chỉ thách có gan thì làm đi. 20 tuổi, mình chẳng biết thế giới bên ngoài ra sao".
"Lần đầu tiên mình mua thuốc ngủ để tự tử, nhưng không thể bỏ lại mẹ và em như thế này được".
"Bố ơi, nếu con tự tử thì bố sẽ ngừng áp đặt và so sánh con với những thần đồng thế giới chứ?".
Tôi mang nhật ký cho mẹ ngay lập tức bởi linh cảm sẽ có chuyện không lành. Sức chịu đựng của ai cũng có giới hạn thôi, nếu chị tự tử thật thì gia đình tôi sẽ ra sao? Đọc đến đâu mẹ rụng rời đến đó, tới đoạn chị liên tục nhắc đến việc rời khỏi thế gian thì bà ngất xỉu. Tôi thét lên gọi bố, gọi cấp cứu, và mẹ bị nhồi máu não phải mổ ngay.
Ngoài cửa phòng phẫu thuật, tôi trút hết mọi oán hờn lên bố. Mọi sai lầm đều do bố mà ra. Tôi muốn bỏ nhà đi, muốn quay lưng với bố, van xin bố để mẹ con tôi được bình yên sống theo ước mơ của mình. Quá đủ rồi...