Con cái trưởng thành là chặng đường dài, khi nào bậc làm cha mẹ nên buông tay thả con tự bay?

(lamchame.vn) - Gần đây, có một loại cảm giác càng lúc càng rõ ràng trong tôi. Đó là cảm giác hơi trống vắng, cô đơn vì con ngày một lớn dần.

Con lớn lên, cũng dần rời xa vòng tay của mẹ

Từ lúc con ra được sinh ra, tôi đã tự nói với mình rằng: Rồi cũng có ngày thằng bé sẽ trưởng thành, sẽ rời xa mình.

Do đó, trong chuyện dạy con, nhiều lúc tôi rất nghiêm khắc để rèn cho con tính độc lập. Như cho con ngủ một mình, để con tự sắp xếp balo đi học, bắt con phải sắp xếp bàn học.

Khi đang thử làm một việc nào đó, bố mẹ không nên giúp đỡ quá nhiều, cho con thời gian để trải nghiệm, cho con cơ hội để phạm sai lầm.

Chỉ là đôi khi, giới hạn của sự độc lập còn phải tùy lúc, tùy tình huống.

Nói gì thì nói, tôi vẫn là một người mẹ, vẫn sẽ có lúc tôi giúp con theo quán tính, có lẽ bởi vì từ tận đáy lòng, tôi cũng không muốn con gặp bất kỳ trắc trở nào trong cuộc đời.

Giống như việc khi bố thằng bé đi công tác, con lại muốn ngủ với tôi. Trước đó nghiêm khắc bắt con ngủ một mình, nhưng những lúc thế này vẫn nên dịu dàng và chiều với con một chút.

Những ngày cần phải làm bài tập quá nhiều, con sẽ chủ động nhờ tôi sắp xếp bàn học, thỉnh thoảng lại nhờ tôi sắp xếp balo. Tôi đương nhiên vui vẻ giúp con.

Vậy nên, buông tay hay không, cũng cần tùy vào tình huống.

Con cái dù lớn đến đâu, chúng vẫn là đứa trẻ trong mắt bố mẹ.

Con lớn rồi, nên giúp thì giúp, nên buông tay thì buông tay, giống như việc thả diều trên trời cao vậy. Bạn thả diều bay trong trời lộng gió, diều lượn lờ trên không trung, nhưng nó vẫn kết nối với bạn bằng sợi dây, điều chỉnh không đúng lực hoặc thả diều bay quá xa thì sợi dây sẽ đứt.

Hy vọng con lớn lên khỏe mạnh và trở thành đại bàng, sải rộng đôi cánh mà bay.

MỚI NHẤT

ĐỌC NHIỀU