Tuần trước, con tôi bị ốm. Anh lúc ấy đang đi công tác xa, tôi cũng không có nhiều thời gian khi công ty còn nhiều dự án triển khai. Trong tình cảnh đó, anh quyết định gọi mẹ vào phụ giúp. Mẹ chồng tôi là người hiền lành, dễ tính, rất mực thương con cháu. Tôi đã từng cảm thấy vô cùng may mắn khi có mẹ chồng như vậy.
Mẹ chồng tôi là hình tượng tiêu biểu của người phụ nữ gia đình Việt Nam. Bà giỏi nấu nướng, sắp xếp đồ đạc trong nhà, giỏi chăm sóc mọi người theo đúng chuẩn "cổ truyền". Mọi thứ bà nấu đều đậm chất Huế: "rất cay và hơi mặn". Bà ăn trầu và nghiện món đó. Căn nhà lâu lâu lại xuất hiện thêm vài vết nước màu đỏ tươi rói ở góc nhà. Bà không thể sử dụng máy xay sinh tố, lò vi sóng hay bất kỳ vật dụng hiện đại nào dù tôi và anh đã hướng dẫn rất cụ thể và nhiều lần. Bà thường cho 2 cháu nhà tôi uống những thứ lá thuốc không rõ nguồn gốc mà bà tự mua từ chợ và tự chế để chữa những cơn ho sốt, cảm cúm của cháu.
Tôi thường đi làm về muộn. Công việc khiến tôi ít có thời gian chăm sóc cho anh và hai đứa nhỏ. Thời gian gần đây, áp lực tinh giảm nhân sự càng làm mọi việc trở nên căng thẳng. Hôm trước, có vẻ như anh và mẹ đã có bàn bạc trước. Trong buổi cơm tối muộn, mẹ đã nói thẳng với tôi: "Hay con nghỉ việc đi D? Ở nhà chăm sóc 2 đứa nhỏ. Mẹ thấy thằng K dạo này làm ăn được, có thể đủ nuôi sống cả gia đình". Sau khi mẹ nói, chồng tôi cũng phụ họa nhiệt tình với bà. Anh liên tục dỗ ngon dỗ ngọt tôi bỏ việc…
Điều này làm tôi trằn trọc, suy nghĩ nhiều đêm. Thật sự, đây là công việc mà tôi mong ước từ ngày còn học phổ thông. Dẫu vất vả nhưng chưa bao giờ tôi hối hận khi chọn công việc này. Tôi cũng chưa từng nghĩ rằng mình sẽ từ bỏ nó dù với bất kỳ lý do gì. Nhưng bây giờ, giờ nếu tiếp tục công việc, thì 2 đứa nhỏ không ai chăm sóc. Nếu không có mẹ chồng thì tôi cũng phải thuê người giúp việc. Tất cả mọi việc trong nhà đều sẽ bị đảo lộn. Tôi cũng không muốn mình trở thành bà nội trợ, “ăn bám” vào đồng lương của chồng, trong khi sự nghiệp đang trên đà phát triển.
Tôi phải làm sao?