Tôi không giàu, nhưng tôi xinh. Đó là điều ai cũng công nhận. Ngay từ hồi nhỏ, ai cũng xuýt xoa khen mẹ tôi khéo nặn, có cô con gái trắng trẻo, đáng yêu. Rồi tới hồi cấp 2, cấp 3, tôi bắt đầu dậy thì, "trổ mã" xong tôi lại càng được để ý hơn.
Cũng có thể vì nhiều người khen ngợi, nhiều bạn nam theo đuổi nên tôi sinh ra cái tật tự kiêu. Nhất là khi lên đại học, tôi chẳng bao giờ để mắt tới mấy anh chàng nhà nghèo. Tôi cho rằng bản thân mình xinh đẹp như hoa hậu thế này xứng đáng được một chàng trai như hoàng tử, phải được yêu chiều, nâng niu, trân trọng.
Rồi tôi cũng được toại nguyện khi yêu Quân. Anh là công tử nhà mặt phố, bố làm to và đặc biệt cực kỳ chiều chuộng tôi. Mỗi lần hẹn hò, Quân đều dẫn tôi tới những khách sạn 4, 5 sao hàng đầu Hà Nội để thưởng thức món ngon vật lạ. Yêu anh, tôi đúng là được mở mang tầm mắt.
Thế nhưng, khi yêu được khoảng hơn 1 năm thì tôi phát hiện Quân vẫn lén lút thả thính người con gái khác. Tôi kéo đám bạn đi dằn mặt, nhưng được lần đầu, lại có lần 2… Quân thì cứ hứa lên hứa xuống với tôi cuối cùng vẫn chứng nào tật ấy. Sau cùng, chính anh đá tôi để yêu một em khác ăn chơi hơn.
Một thời gian sau, tôi quen Kiệt. So với Quân anh gia thế không thua kém là bao mà còn đẹp trai, ngọt ngào. Cuối năm ấy, tôi lỡ mang thai, Kiệt cũng có phần hốt hoảng nhưng sau hứa sẽ chịu trách nhiệm. Thế rồi chúng tôi cưới nhau mặc dù mẹ anh không mấy ưa tôi vì không môn đăng hộ đối.
Còn bạn bè, họ hàng tôi thì cũng chúc mừng tôi lấy được trai phố, gia đình giàu có, không phải lo ăn mặc gì cả. Tôi thì cho rằng đó là điều đương nhiên. Vậy mà được vài tháng tôi đã phát hoảng. Kiệt khi ở nhà chẳng quan tâm chuyện gì, thậm chí mẹ anh thường xuyên kiếm cớ trách mắng tôi anh cũng dửng dưng như không.
(Ảnh minh họa)
Đặc biệt, bà sợ tôi sẽ tìm cách vơ vét của cải gia đình, bà kiểm soát tôi rất chặt. Thậm chí, bà tính trước tới việc chúng tôi sẽ ly hôn nên không sang nhượng bất kì bất động sản gì cho Kiệt.
Rồi tới khi sinh con, mọi chuyện cũng không khá hơn. Kiệt không có ý định ra ngoài sống riêng, mẹ chồng thì vẫn thường xuyên làm khó. Tôi mà mở lời trách Kiệt 1 câu thôi y như rằng bà mỉa mai, dọa nạt tôi cả ngày: "Chị nghĩ mình là ai là kiểm soát con trai tôi như vậy? Nó còn phải kế thừa cái sản nghiệp nhà này, cần phải có mối quan hệ. Đàn ông cứ ru rú ở nhà bám váy vợ sao? Thế nên chị đừng có cấm cản nó nữa. Đã ăn nhờ ở đậu còn lên mặt, cẩn thận có ngày tôi trả về nơi sản xuất đấy.”
Kiệt thì chỉ được cái nịnh tôi lúc có 2 vợ chồng, còn chẳng bao giờ ra mặt bênh vực. Lúc này, tôi thấy quá mệt mỏi và thấy dường như mình đã sai. Việc lấy chồng là tìm người tử tế, phù hợp chứ không phải tìm một người thật giàu.
Hôm ấy, con bị ốm, bố mẹ chồng đi công tác trong Sài Gòn. Cả nhà chỉ còn tôi và bà giúp việc, Kiệt thì đi sinh nhật bạn. Tôi đã gọi điện giục anh về nhưng anh chỉ ậm ừ, giọng đúng kiểu say rượu.
Cuối cùng, tôi bắt taxi vào viện 1 mình. Khi con khám và truyền nước xong, Kiệt mới gọi điện. Tôi ấm ức lắm, bật khóc rồi mắng anh té tát. Tôi trở về nhà, thu dọn đồ rồi quyết định về quê ngoại một chuyến. Tôi cũng chuẩn bị sẵn sàng tinh thần để làm mẹ đơn thân. Tôi không cần 1 cuộc sống giàu sang, 1 người chồng vô trách nhiệm, một người mẹ chồng luôn khinh thường con dâu nữa.
Theo Trí thức trẻ