Tâm thư xúc động mẹ gửi con trai bị bệnh Down: Con là nguồn sống, niềm tự hào của mẹ

(lamchame.vn) - "Minh Tâm là một đứa trẻ bị Down. Đa số mọi người sẽ thở dài và nói với mẹ là khổ thân, nhưng với mẹ con luôn là một niềm tự hào. Mẹ hãnh diện là mẹ của con" - chị Thảo chia sẻ.

Con biết xếp hàng để mua đồ như những người khác.

Minh Tâm ngày nào bé nhỏ non nớt biết bao bây giờ đã biết vui đùa, biết chú ý đến hành động - cử chỉ - thái độ của mọi người xung quanh. Biết chia sẻ - biết giận hờn và hơn tất cả biết yêu thương em Ỉn. Hàng ngày ăn cơm xong con còn biết rủ em Ỉn xách nồi cơm đi cất, con tự vỗ vào ngực mình rồi gồng tay cầm lấy quai nồi cơm sau đó chỉ em Ỉn rồi chỉ vào dây điện. Con muốn nói rằng: "Anh khỏe hơn để anh xách nồi nặng Ỉn cầm dây điện đi theo anh thôi".

Minh Tâm còn rất sợ mẹ đánh em, mỗi lần thằng Ỉn chạy lung tung ra ngoài, mẹ quát không được chuẩn bị đi lấy roi là Minh Tâm tất tưởi chạy trước mẹ ra ngoài cầm tay kéo em bắt đi vào nhà trước khi mẹ mang roi ra đánh đít em.

Mẹ vẫn nhớ rõ ánh mắt cử chỉ của con khi lần đầu nhìn thấy em Ỉn. Con không hiểu chuyện gì xảy ra khi mẹ đi vắng vài ngày mới về và mang theo cả em Ỉn. Minh Tâm cứ nhìn em chằm chằm rồi sợ chạy thật xa. Sau ba ngày liên tục theo dõi em thì đến tối ngày thứ 3 lúc con đang đi lên nhà với ông để đi ngủ, tay ôm cái oto con thích nhất thì em khóc đòi thay bỉm. Em khóc to hơn mọi ngày một chút thôi mà Minh Tâm bỗng dưng quay lại đưa cho em cái oto yêu thích và ra hiệu rằng: "Anh cho mượn oto này nín đi ". Khoảnh khắc ấy không hiểu vì sao mẹ lại khóc nhưng miệng thì vẫn đang cười. Những ngày sau đó con lại gần em nhiều hơn. Đi học về là đòi rửa tay rồi bế em, mặc dù mỗi lần con bế em là một lần cả nhà hết hồn. Minh Tâm bế em chắc được vài giây rồi ném luôn em để còn đi ăn bim bim theo đúng lịch trình.

Con yêu bố và quý em. Khi em ốm, anh trai nắm tay em đi ngủ.

Cô giáo dạy kỹ năng cho con nói con là một đứa trẻ rất cá tính, có chính kiến riêng và rất có nề nếp. Bất kể mọi việc con làm hàng ngày đều theo một trình tự nhất định. Ví dụ như đi học về thì nhất định phải: Đi vệ sinh - rửa tay - kê bàn ghế ăn bim bim - xem hoạt hình - đi thể dục - đi tắm - ăn cơm- rồi đi ngủ vào 9h tối. Ngày nào cũng thế, ngày nào cũng vậy không bao giờ sai trình tự, nếu chưa làm con sẽ nhắc ngay.

Đến bây giờ dù đã 7 tuổi nhưng con vẫn chưa thể nói được. Nhưng con hiểu hết mọi thứ và tự nghĩ ra những hành động để diễn tả nói với mọi người. Đôi lúc con có thể nghĩ ra những chuyện mẹ không thể ngờ, trí nhớ của con cũng rất tốt nên đôi lúc khiến mẹ rơi vào lúng túng vì chính mẹ hứa với con mà mẹ cũng quên béng mất.

Con có một sở thích đó là kể truyện cổ tích, chia sẻ với mọi người, nhưng vì con không thể nói nên con thường kể bằng hành động. Mỗi lần con kể một câu truyện là một lần cả nhà được cười rách miệng. Điều đấy khiến con thấy rất vui thì phải, chỉ cần con vui thì cả nhà luôn luôn sẵn sàng nghe.

Mỗi lần stress công việc, bế tắc trong cuộc sống chỉ cần mở ảnh của Minh Tâm ra ngắm. Tự khắc miệng mẹ mỉm cười, rồi tất thảy khó khăn trước mắt đều trở thành chuyện nhỏ với mẹ.

Cho dù con là một đứa trẻ không bình thường, con chậm chạp và thi thoảng cục tính vì chưa nói được thì mẹ vẫn yêu con thật nhiều. Nếu được chọn lại một lần nữa mẹ vẫn sẽ chọn được làm mẹ của Minh Tâm".

MỚI NHẤT

ĐỌC NHIỀU