(Ảnh minh họa)
Sau 1 vài ngày 2 vợ chồng không nói gì với nhau, còn tôi như kẻ mất hồn, tôi quyết định trang điểm xinh đẹp và đi gặp cô bạn thân. Tại đây, tôi được nó bày cho vài mưu và khiến tinh thần tôi bớt rệu rã.
Theo lời nó, tôi vẫn cố gắng giữ mối quan hệ bình thường với Phong với lý do đang tìm cách giải quyết. Một mặt khác, tôi âm thầm tìm hiểu về bồ nhí của anh để xem ả là người như thế nào, có phải tiếp cận chồng tôi vì tiền bạc hay không (mà tôi và bạn thân đều nghi như thế).
Quả nhiên không chệch đi đâu được, mỗi lần 2 người ấy hẹn hò không nhà hàng này thì cũng trung tâm thương mại kia, chưa bao giờ nhẹ nhàng kiểu đi xem phim, uống nước bình thường.
Thêm 1 cái nữa, tôi phát hiện cô ta đòi Phong mua nhà cho vì hiện giờ đã mang thai. Mà không phải chỉ chung cư, ả đòi hẳn nhà đất, biệt thự như căn chúng tôi đang ở. Trời ạ, tôi tức quá, tham gì mà tham thế! Đấy, nhiêu đó đủ tôi và cô bạn đánh giá ả cố tình mang thai nhằm được sống trong căn nhà của tôi mà thôi.
Đã thế, tôi phải làm cho Phong sáng mắt ra. Tôi đem chuyện nói với bố mẹ và em chồng hòng tìm sự cảm thông. Bên cạnh đó, ngày ngày tôi vẫn chăm chút anh rất tử tế, nhưng thực ra lại khá hững hờ và lạnh nhạt, đúng như 1 người đang cố tỏ ra mình ổn nhưng lại vô cùng tổn thương vậy. Tôi thi thoảng nhắc lại những lời hứa của anh ngày xưa khiến Phong rất day dứt. Nhiều lần thấy anh bối rối định nói gì đó, xong nhìn mâm cơm, cốc nước ép tôi chuẩn bị cho, anh lại im re. Tôi biết, đã tới lúc mình phải chủ động nói ra.
Tối đó, tôi ôm sau lưng Phong khi anh vừa bước vào phòng ngủ, rồi bảo:
- Mình ly hôn đi anh. Giải thoát cho nhau thôi.
Phong khựng lại, chắc anh không ngờ chính tôi lại là người nói ra câu này sau khi cố tỏ ra là mình ổn. Tôi tỏ ra đáng thương thuyết phục anh hãy đi tìm hạnh phúc cho riêng mình, hãy kệ mặc 3 mẹ con tôi. Đương nhiên, tôi đủ hiểu tính cách của chồng mình, nhất định anh sẽ tìm cách bù đắp, hoặc không đồng ý ly hôn.
Tôi còn tác động phía bố mẹ chồng, em chồng, cuối cùng Phong đã quyết định không ly hôn và xin tôi hãy cho anh chịu trách nhiệm với bồ nhí. Mọi người cũng khuyên can Phong hãy cẩn thận vì ả bồ nhí kia chỉ mê tiền của anh. Phong gạt đi, bảo anh tin cô ta. Nhưng nhờ cô em chồng, Phong đồng ý sẽ làm 1 phép thử.
Ngày hôm ấy, tôi và Phong ra tòa. Sau khi giải quyết xong xuôi, chúng tôi vừa bước ra khỏi cửa đã thấy bồ nhí của anh đứng chờ. Ả ta mặt dày cười cợt, tiến đến mỉa mai tôi không giữ nổi chồng, hãy để ả chăm sóc thay.
Tôi chẳng buồn đáp, giơ ra sổ đỏ của căn biệt thự, rồi cho hay:
- Sổ đỏ nhà đất, 75% sổ tiết kiệm gia đình, như thế này ly hôn cũng đáng chứ! Cô nghĩ mình sẽ được bước chân vào nhà tôi sao, đừng mơ! Mà cũng tiện, tôi nói luôn cô hãy chuẩn bị tinh thần gánh vác nợ của công ty cùng chồng mình nhé.
Nghe tôi nói xong, ả mặt cắt không còn hạt máu. Rồi ả giãy nảy, hét lên giữa chốn đông người. Cô ta túm cổ áo Phong, chất vấn:
- Anh nói đi, có đúng không? Những gì anh cho tôi chỉ là mồi chài thôi à? Anh nói sẽ cho tôi danh phận, sẽ sống ở căn nhà đó, rồi công ty phát triển. Nói đi.
Phong cố thuyết phục ả bình tĩnh vì sợ ảnh hưởng đứa bé nhưng cô ta cứ giãy đành đạch rồi gào thét vậy. Bị cô ta ép trả lời, Phong hơi tránh ánh mắt rồi gật đầu. Cô ta tức quá, hét lên:
- Tôi không cần anh chịu trách nhiệm nữa. Vậy đi.
Phong thì rõ ràng đang vô cùng đau khổ khi nhận ra bộ mặt thật của cô ả. Còn tôi, dù còn đau khổ và tổn thương lắm, nhưng chí ít tôi cũng đã bảo vệ được phần tài sản mà các con tôi đáng được hưởng.