01
Vợ chồng Tuân cưới nhau được 7 năm. Vợ anh là hoa khôi của trường Đại học nhưng lại chọn anh làm bến đỗ dù có bao vệ tinh khác vây quanh. Tuân tự hào lắm, anh lao đầu vào làm việc, xây dựng sự nghiệp dưới sự hậu thuẫn của vợ và cả gia đình nhà vợ.
Khi mọi thứ ổn dần anh mới quyết định có con, vì anh không muốn vợ khổ. Mới bầu được 3 tháng mà cô ấy ốm yếu động thai liên tục. Anh yêu cầu vợ nghỉ làm ở hẳn nhà để an dưỡng.
Thời gian đầu cô ấy cũng tự tìm niềm vui cho mình, đọc sách, trồng hoa. Đến khi con ra đời, cô ấy dần bận rộn hơn với vai trò mới.
Công việc của Tuân ngày càng khởi sắc, anh mở 1 công ty nhỏ dồn bao tâm huyết. Anh không tiếc tiền chi cho vợ con được hưởng thụ những thứ tốt nhất. Nhưng sự nghiệp khởi sắc đồng nghĩa với việc Tuân ăn cơm nhà ít hơn, thậm chí có tháng con chỉ được gặp bố vài lần.
Vợ anh cũng thay đổi tính nết, từ 1 cô gái hoạt bát năng động trở thành bà vợ lầm lì ít nói. Thời gian đầu cô ấy còn than thở, xin chồng hãy bỏ ra 1 nửa ngày chủ nhật đưa con đi chơi nhưng sau khi thấy chồng cáu gắt, cô tuyệt nhiên không đòi hỏi Tuân bất cứ thứ gì.
Cho đến 1 ngày, trong khoảnh khắc thảnh thơi hiếm hoi anh phát hiện ra điều lạ: Cả tháng nay vợ anh không thở dài, không bắt chồng phải về sớm ăn cơm nhà nữa.
Cô ấy đang bận bịu với 1 thế giới mới của riêng mình, với niềm đam mê hội họa trước đây vì lấy chồng mà bị cắt ngang. Anh mừng thầm vì cuối cùng vợ mình cũng chịu "xé kén", thoát khỏi sự ám ảnh của căn bếp góc vườn.
Và rồi hiện thực bỗng dưng ập đến quá phũ phàng khiến anh không còn sức để chống trả.
02
Hôm đó, cô giáo của con gái anh gọi điện nói bé ở lớp sốt nên muốn gia đình đón sớm. Anh hết gọi cho vợ, giúp việc rồi cả ông bà ngoại nhưng không 1 ai nghe máy. Trẻ con ốm sốt mè nheo chút cũng không phải việc lớn, để cho con bé học cách tự lập.
Nghĩ vậy anh lại tiếp tục công việc. Về đến nhà khá muộn nhưng tối om, không 1 bóng người. Vợ anh vẫn tắt máy. Tuân cuống quýt gọi cho cô giáo của con gái thì được biết bé đã được bà ngoại đón. Anh yên tâm đi tắm rửa và nghĩ rằng cứ để con cho bà chăm sóc sẽ tốt nhất.
Thế nhưng vợ anh rốt cuộc đã đi đâu cả ngày mà tắt máy? Bật laptop lên anh vô tình nhìn thấy bức ảnh vợ nắm tay 1 người đàn ông nào đó không lộ mặt. Trong mail còn 1 lá thư nội dung mùi mẫn mà Tuân không đủ kiên nhẫn để đọc hết. Tai anh ù đi, mặt nóng bừng, anh gọi cho vợ như điên dại. Sự sĩ diện và lòng tự tôn không cho phép anh chủ động hỏi danh tính người đàn ông kia.
11h vợ anh mới về. Tuân chờ vài phút nhưng không thấy cô ấy có phản ứng gì là sợ hãi, anh hỏi dồn dập: "Cô đã đi đâu để con ốm sốt không đón? Cô làm cái gì mà giờ này mới vác mặt về? Tôi đi làm kiếm tiền cho cái gia đình này để cô có thời gian chơi bời à?".
Cô ấy rót 1 cốc nước uống cạn, rất bình tĩnh thậm chí là lạnh lùng. Bình thường anh đi đến 1, 2h sáng nhưng toàn là vì công việc, có bao giờ vợ anh ra ngoài vào buổi tối đâu, nói gì nửa đêm mới về thế này.
Cuối cùng, lý do cô ấy đưa ra là vì không bằng lòng với việc anh bỏ bê cô ấy, không bằng lòng với sự vô trách nhiệm của anh với gia đình, lại càng không bằng lòng vì sự thiếu quan tâm, chăm sóc của anh dành cho những người thân nên cô ấy đã tìm 1 người khác thay thế anh làm những việc ấy.
03
Tuân đập tay xuống bàn, cảm giác giận dữ và cả sự thất bại nữa. Điều nực cười là người đàn ông trong bức ảnh đó chính là anh của 10 năm về trước. Giá anh kiên nhẫn 1 chút để đọc email ấy, để thấy hết những đau đớn, uất ức mà vợ anh phải chịu bao lâu nay.
Trong đoạn cuối email, vợ Tuân đã kể cho anh nghe 1 câu chuyện. Rằng có 1 đôi yêu nhau đang thả diều. Người đàn ông ví von anh ấy như sợi dây còn cô bạn gái là con diều. Cô ấy hỏi lý do thì anh ta giải đáp: "Bởi vì con diều dù bay cao đến đâu, chỉ cần dây còn ở đó, nó sẽ giữ chặt và con diều nhất định sẽ quay trở lại". Trí nhớ kém đến mấy thì đến đây Tuân vẫn nhớ cậu bạn trai ngôn tình trong câu chuyện đó là anh.
Tự nhiên Tuân rơi nước mắt – nước mắt của đàn ông thật đắt giá. Giờ thì anh ấy đã hiểu: Chỉ cần bản thân giữ chặt dây, con diều nhất định vẫn là của anh.
Tuân quyết định nói rõ lòng mình với vợ. Bao cảm xúc hỗn loạn, anh thừa nhận đã nợ vợ quá nhiều. Anh muốn bản thân mình được là con diều nhưng không muốn vợ giữ chắc dây.
Nhiều ông chồng muốn một con rối được gọi là vợ, xinh đẹp và ngoan ngoãn, một con rối khiến người khác phải ghen tị, 1 con rối chỉ biết nghe và làm theo yêu cầu, không phản kháng, không ồn ào.
Nhà tâm lý học Gottman đã nói trong cuốn "Happy Marriage": "Sự thành công của một cuộc hôn nhân phụ thuộc vào việc bạn chọn cách giải quyết bao nhiêu vấn đề".
Giá trị của một người vợ nội trợ là khi chính họ hiểu ra việc mình đang làm cũng là một sự nghiệp, và có thành tích đáng nể như đi làm bình thường. Và 1 người đàn ông bản lĩnh sẽ hiểu sứ mệnh của những cô vợ nội trợ là trái tim của những ngôi nhà.
Có những thất bại khi trở thành một người phụ nữ hiện đại và cũng có những thành công khi chấp nhận làm bà nội trợ. Điều quan trọng không phải là chúng ta đang ở vị trí nào mà người bạn đời có thấu hiểu được giá trị và vai trò của phụ nữ hay không.
Gửi bình luận
(0) Bình luận
Xếp theo: Thời gian Số người thíchBài viết chưa có bình luận nào.