- Đúng, con bắt nạt chúng nó đấy mẹ. Con lưu lại ảnh để dọa chúng nó.
- Bạn gái con có biết không?
- Biết thừa, vì chính nó cũng thích xem.
Tôi im lặng nhìn con thêm một lúc nữa, rồi chậm rãi bước ra khỏi phòng.
"Con bị cả lớp bắt nạt mẹ ơi..."
Từ năm lớp 1 cho đến hết lớp 12, con trai tôi luôn là đứa trẻ nhút nhát. Những buổi gặp riêng giáo viên còn nhiều hơn cả bữa cơm gia đình tôi ăn chung. Tôi luôn cố gắng bảo bọc con, động viên con mạnh mẽ. Nhưng tôi biết mình là một bà mẹ thất bại khi tuần nào con cũng nói với tôi một câu khiến tôi buốt lòng.
- Con bị cả lớp bắt nạt mẹ ơi...
Từ cấp 1 đến cấp 2, gần như ngày nào con tôi cũng về nhà trong bộ dạng xộc xệch. 1 tháng thâm tím chục lần, khắp người đầy sẹo. Rồi đỉnh điểm có lần tôi phải bỏ làm chạy vào viện, sau khi cô Hiệu trưởng thông báo con bị bạn xô ngã gãy chân. Chồng tôi đau đớn lắm, xót con nên chuyển trường vài lần. Nhưng chẳng hiểu sao đi đâu thằng bé cũng bị bắt nạt. Bạn bè giấu cặp, xé sách, nhốt nó vào nhà kho nên thằng bé vô cùng sợ hãi.
-
Đã hành hạ con, vợ tôi còn đổ lỗi cho cô giáo và bạn bắt nạtĐọc ngay
Lên cấp 3 thì con trai tôi cao hơn mét tám. Thân hình đồ sộ của nó khiến bạn bè e dè. Không ai bắt nạt nó nữa, nhưng con tôi biến thành đứa lầm lì. Cô giáo sợ nó bị trầm cảm nên luôn cố gắng giúp con tôi hòa đồng với lớp hơn, nhưng nó chẳng muốn ai đụng đến cả. Tới ngày nộp hồ sơ đại học, nó nghiêm túc nói 1 câu khiến tôi chết sững.
- Con không muốn đi học nữa, con muốn làm DJ.
Nhìn nó mặc áo phông rách rưới, quần giày lòe loẹt, lén bấm khuyên tai và lộ cả hình xăm con bướm sau gáy đã in mực trên da từ bao giờ, tôi bật khóc nức nở vì quá bất lực. Tôi biết tính nó bướng nên nếu càng ép thì nó càng không nghe lời. Lúc 5 tuổi nó từng xách bọc quần áo bỏ đi khiến cả nhà hoảng sợ. Chẳng có lý gì 18 tuổi nó lại không dám bỏ đi tiếp.
Tôi đành nói dối chồng để con chạy theo đam mê. Nó bảo không cần mẹ cho tiền bởi nó đang làm thêm ở quán bar, lương đủ để tiêu vặt thoải mái và đi học nghề. Chồng thường xuyên vắng nhà nên không biết chuyện tày đình mà mẹ con tôi che giấu, chỉ thi thoảng mắng con vì phong cách ăn mặc lố lăng. Tôi cứ sống trong thấp thỏm suốt 2 năm rồi đến hôm nay tất cả đã kết thúc.
"Mẹ thờ ơ với những vết sẹo của con!"
Con tôi là thằng ít nói, nhưng nửa năm nay tôi thấy nó vui vẻ lạ lùng. Nó mang bạn gái về ra mắt, khoe 2 đứa quen nhau ở hộp đêm. 2 đứa ăn mặc kỳ quái giống nhau, xăm trổ xỏ khuyên khắp người. Tôi chẳng cấm đoán gì, chỉ nhắc con đừng chơi bời khiến mẹ phải làm bà nội sớm. Nó chỉ cười bảo sẽ không bao giờ để xảy ra chuyện đó.
Mấy hôm trước nó về nhà sớm, đưa cho tôi một chiếc hộp rất đẹp. Là điện thoại mới tinh còn chưa bóc tem. Tôi hoảng hốt nói mẹ không nhận quà đắt thế, thằng con liền quay sang dỗi hờn. Một bà trung niên 45 tuổi như tôi thì dùng đồ xịn làm gì chứ? Cũng chỉ để nghe gọi thôi mà. 2 mẹ con tranh cãi một hồi, cuối cùng tôi bảo cho nó cái mới còn mẹ dùng lại cái cũ của con. Nó nghĩ một hồi rồi đồng ý, giúp tôi cài đặt mấy thứ rồi lên phòng ngủ.
Gần 12h khuya chồng tôi xách vali về sau chuyến công tác. Tôi nấu cho anh bát mỳ rồi 2 vợ chồng ngồi trò chuyện trong bếp. Lướt xem máy cũ của con trai, bỗng dưng đập vào mắt tôi loạt ảnh khá kỳ dị. Có cả clip nữa. Mỗi clip là một cảnh đánh nhau của một đám thanh niên. Lẫn trong tiếng nhạc vũ trường chát chúa, tôi bàng hoàng khi thấy rõ mặt con mình. Thì ra nó chính là kẻ ra tay! Nó chửi bậy liên hồi, đổ nước lên đầu lũ trẻ kia, và cầm cả giày đập vào mặt người ta nữa.
Quá hoảng sợ nên tôi run rẩy làm rơi điện thoại, ông xã nhặt lên rồi đi thẳng lên gác. Anh lôi cổ thằng con dậy, vung tay tát liên tiếp. Anh chửi nó bằng đủ loại ngôn từ, hỏi nó tại sao lại bắt nạt đứa khác? Tại sao lại bạo lực như thế? Tại bố mẹ nuông chiều nên tính nết cục cằn như vậy sao?
Mặc cho bố tra hỏi gay gắt, con tôi vẫn im lặng và trơ lì. Mặt nó rát đỏ nên tôi khóc xin chồng tha cho con. Anh tuyên bố sẽ viết giấy từ mặt nó, đuổi nó ra khỏi nhà vì hư hỏng. Tôi chỉ có duy nhất một giọt máu đào là nó, nếu đuổi đi thì gia đình này còn lại cái gì?...
****
Không khí nặng nề bao trùm lên căn nhà. Tôi cô đơn giữa 2 người đàn ông, muốn mở lời nhưng cả 2 đều từ chối. Ai cũng cứng đầu, ai cũng cho là mình không sai, bố thì muốn từ con mà con thì không hề xin tha thứ. Mấy đêm mất ngủ vì ám ảnh chuyện con đánh người, kết cục tôi phải tâm sự với nó trước. Nó thừa nhận tất cả, nó gào lên với mẹ rằng nó sống trong tổn thương suốt gần 20 năm.
- Lúc con bị bắt nạt thì mẹ ở đâu? Mẹ có biết con khổ sở lắm không???
- Mẹ xin lỗi... Nhưng con từng trải qua chuyện đó, đáng lẽ con phải biết rõ hậu quả của việc bắt nạt bạn khác là gì chứ?
- Con hiểu, chính vì quá hiểu nên con phải trả thù! Bắt nạt đứa khác mới giúp con xả ức chế!
Tôi muốn tôn trọng con nhưng không thể. 20 năm qua tôi đã làm một bà mẹ thất bại hoàn toàn...
Link gốc: https://phapluat.suckhoedoisong.vn/luc-con-bi-bat-nat-me-o-dau-162222104115007685.htm
Theo ttvn.vn
Gửi bình luận
(0) Bình luận
Xếp theo: Thời gian Số người thíchBài viết chưa có bình luận nào.