Là người đàn ông trong gia đình, đôi khi đứng giữa các mối quan hệ mâu thuẫn thật lòng vô cùng khó xử. Bản thân tôi là một ví dụ. Và hai bên đối nghịch mà tôi nhắc tới chính là mẹ và vợ tôi. Từ ngày kết hôn, chưa bao giờ hai người ấy nói chuyện với nhau quá 30 phút cả. Cũng thật chẳng hiểu vì lẽ gì mà khó ưa ra mặt đến như thế.
Tất nhiên, cũng có những người bạn của tôi bảo rằng vấn đề mâu thuẫn mẹ chồng - nàng dâu là chuyện bình thường, mới về chung một nhà thì cãi cọ chút cũng dễ hiểu thôi mà. Tôi đành miễn cưỡng mà huyễn hoặc bản thân theo lối tư duy ấy. Những tưởng sau khi có con, nó sẽ là cầu nối để hàn gắn mối quan hệ cũng như giúp mọi người gần gũi nhau hơn. Nhưng không hề, mọi chuyện thậm chí còn tồi tệ hơn.
Tôi là con trưởng trong nhà, nên mẹ rất mong mỏi có cháu trai. Biết sao được, các cụ vẫn giữ lối định kiến khó bỏ này. Nhưng đứa con đầu tiên của tôi và vợ lại là con gái. Giờ đây bé đã đi học lớp 1 và chuẩn bị bước sang lớp 2. Trong suốt 7 năm qua, vợ chồng tôi vẫn chưa có hỉ. Nói không ngoa chứ tôi có cảm giác mẹ không quá yêu quý đứa con gái này của chúng tôi.
Đỉnh điểm là một chuyện mới đây nhất xảy ra. Con gái tôi không phải là kiểu học sinh tiếp thu nhanh và khá chậm trong tư duy. Dù cũng có kèm cặp ôn bài song bé vẫn đạt thành tích chưa cao và nhận kết quả khá ngay từ năm lớp 1.
Ngược lại, con của các em tôi lại rất xuất sắc, đạt thành tích xếp trong top của lớp và thậm chí còn được lựa chọn đi thi học sinh giỏi cấp quận, thành phố.
Mấy hôm trước, mẹ tôi gọi tất cả các con đến nhà và tổ chức một bữa ăn ấm cúng. Bà cũng có nói thêm lý do sâu xa là muốn phát phần thưởng dựa trên kết quả năm học cho các cháu. Ngay khi nhận được thông báo, vợ tôi đã thở dài và nói "Kiểu gì cũng có chuyện...". Quả nhiên là có thật mọi người ạ.
Cơm nước xong xuôi, mọi người vẫn vui vẻ bình thường. Thậm chí vợ tôi còn hỏi thăm chuyện đời sống, công việc của các cô chú khác. Cho đến khi mẹ tôi cầm ra một xấp phong bì thì không khí cũng thay đổi ít nhiều.
Bà ôm đứa cháu của chú út vào lòng, nói thủ thỉ: "Đây phong bì lớn nhất chắc phải dành cho cháu út của bà nhé. Đẹp trai, viết chữ đẹp, đọc thạo... còn luôn được điểm cao. Cháu bà là nhất."
Sau đó, mẹ tôi còn phát phong bì cho 3 cháu khác của các em tôi với thái độ niềm nở. Duy chỉ có con gái tôi là sắc mặt bà thay đổi, bà đưa thẳng phong bì cuối cùng cho bé và bảo "Đây cháu cầm lấy tiền thưởng đi. Năm sau cố gắng học chăm đấy nhé. Bà là bà chỉ quý những cháu nào học giỏi thôi."
Ngay cả đến con gái tôi dù còn nhỏ nhưng cũng nhìn ra được thái độ thiếu niềm nở của bà nên đã cúi mặt mà nhận phong bì. Bất ngờ ngay sau đó, vợ tôi đã mỉm cười nhếch mép và nói đôi lời khiến tất cả im bặt:
"Cái Hương mà có giỏi giang thì chắc cũng là do cháu nó tự lực cố gắng. Còn dẫu dốt nát thế nào, thì là từ di truyền chẳng lệch đi đâu được. Thôi năm nay cháu nó chưa giỏi, cũng đâu dám nhận vài đồng của bà làm gì. Nhỡ năm sau mà vẫn không giỏi, thì chẳng phải là vô phúc hay sao."
Tôi biết mẹ tôi tức giận lắm nhưng bà đã cố nín nhịn và nuốt ngược cơn thịnh nộ vào trong. Dù gì thì ở đó còn biết bao nhiêu cháu nhỏ, nếu mất kiểm soát thì sẽ gây ra nhiều hậu quả về mặt tâm lý cho trẻ thơ. Quả thực ngồi giữa bầu không khí ấy, chính tôi cảm thấy cực kỳ ngột ngạt.
Phải làm sao cho vợ tôi biết nhún nhường nhẫn nhịn và không nói năng cạnh khoé như thế. Và nên khuyên nhủ mẹ tôi thế nào để bà quý con tôi hơn? Làm cha làm mẹ, ai mà chẳng muốn con mình giỏi cơ chứ. Bà mà cứ giữ định kiến như vậy, con tôi sau này sẽ thấy tự ti và khổ sở. Dĩ hoà vi quý quá khó mọi người ơi, nếu rơi vào tình huống này thì các bạn sẽ xử trí ra sao?
Link gốc: http://phapluatbandoc.giadinh.net.vn/me-moc-mia-con-dau-ba-chi-quy-nhung-chau-nao-hoc-gioi-thoi-vo-toi-lien-da-xoay-1-cau-khien-ca-nha-im-lang-nhin-nhau-ai-ngai-162202009222958410.htm
Theo ttvn.vn
Gửi bình luận
(0) Bình luận
Xếp theo: Thời gian Số người thíchBài viết chưa có bình luận nào.