Tôi lớn lên trong một gia đình ở nông thôn, thiếu thốn rất nhiều thứ về vật chất nhưng luôn đủ đầy hạnh phúc. Ba mẹ đã luôn yêu thương từ khi tôi còn là một đứa trẻ, kể cả dù tôi đã làm họ thất vọng rất nhiều lần. Nào là những việc cỏn con như không đạt được kết quả học tập như ba mẹ mong muốn hay nói dối để trốn học đi chơi, cho tới những việc lớn lao như kết hôn, xin việc và tỷ thứ linh tinh khác.
Thế nhưng, tôi biết bất cứ khi nào tôi gục ngã, ba mẹ sẽ luôn ở đó, làm nơi trú ẩn bình yên, cho tôi hy vọng và là động lực cho tôi tiếp tục tiến về phía trước.
Những năm sau này, khi đã đi xa vùng quê nghèo, đến một thành phố xa lạ lập nghiệp và có những thành tựu nhất định, có đôi lúc tôi trót quên mất mình còn có một gia đình đang đợi ở quê nhà. Tôi mải mê với những cuộc chơi cùng bạn bè, sắm sanh không tiếc tay nhưng lại lờ đi hoặc vô tình ngắt máy các cuộc gọi hỏi han của ba mẹ. Tôi đã nghĩ mình trưởng thành, mình độc lập và ba mẹ thật phiền phức biết bao khi cứ liên tục quấy rầy, kiểm soát tôi - một "đứa trẻ" đã 30 tuổi.
Thế nhưng, phải cho đến khi tôi quay trở về căn nhà nhỏ của mình sau một thất bại lớn của cuộc đời, tôi mới nhận ra thời gian qua tôi đã vô tâm và xấu tính đến như thế nào. Đó là khi, tôi nhìn về phía ba mẹ mình và nhận ra biết bao điều.
Khi nhìn lại căn nhà mà tôi từng chê là cũ kỹ, tôi thấy những bức tường ở đây cất giữ tiếng cười lẫn những giọt nước mắt của tôi. Nơi đây nuôi lớn những ước mơ cuộc đời, những hoài nghi về tương lai và định hình nên toàn bộ con người tôi.
Khi tôi nhìn những vết sạm đen, tàn nhang trên khuôn mặt mẹ, tôi không thấy làn da xấu xí. Tôi thấy những nhọc nhằn trên đồng ruộng nuôi tôi lớn.
Khi tôi nhìn thấy những cái nhăn mặt vì đau đớn do di chứng của việc mang vác nặng trong suốt nhiều năm trời của ba, tôi không thấy bất kỳ sự yếu đuối nào. Tôi thấy sức nặng của việc gánh vác, mang đến một mái nhà chở che tôi những năm tháng nhỏ dại.
Khi tôi nhìn bàn tay đầy cặn bẩn của mẹ, tôi không thấy sự lơ là ít quan tâm, chăm chút bản thân. Tôi thấy bàn tay của một người phụ nữ thà chi bộn tiền cho bất cứ ai trong gia đình, trừ mình.
Khi tôi nhìn những sợi tóc bạc của ba, tôi không thấy sự già cỗi. Tôi thấy nhiều năm lắng lo cho những người ba yêu thương đọng lại trên mái đầu.
Khi tôi nghe thấy tiếng cười của mẹ, tôi nhận ra đó là âm thanh ngọt ngào đã vang lên suốt cuộc đời tôi, chưa một lần thay đổi giai điệu.
Khi tôi thấy mẹ tôi khóc, tôi không thấy sự yếu đuối. Tôi thấy một người phụ nữ đã mạnh mẽ, gánh gồng nhiều thứ trong một thời gian dài.
Khi tôi thấy ba đối xử ngọt ngào với mẹ, tôi không thấy bất cứ sự buồn cười vì những hành động sến súa. Tôi thấy một câu chuyện tình yêu mà ai cũng muốn có trong đời, kể cả tôi.
Khi tôi thấy ba tôi được người khác bảo vệ, tôi không cảm thấy khó chịu hay nghĩ ông không phải đàn ông. Tôi chỉ thấy một tấm gương cho tôi hiểu ai cũng cầu được chở che dù cho có thuộc giới tính nào hay mạnh mẽ ra sao.
Khi tôi thấy mẹ lạc quan một cách mù quáng trước những biến cố cuộc đời, tôi không thấy sự khờ dại. Tôi thấy xã hội này cần điều gì để trở nên tốt đẹp hơn dù chỉ một chút.
Khi tôi bực dọc đáp lời: "Con không sao, ba mẹ khỏi cần lo" và nhìn thấy nét thoáng buồn trên mặt ba mẹ, tôi nhận ra trách nhiệm của công việc làm "ba mẹ" không bao giờ dừng lại, kể cả khi tôi mới chập chững tập đi hay khi tôi đã trở thành người lớn.
Năm này qua năm khác, khi một nếp nhăn mới xuất hiện trên gương mặt ba mẹ, tôi không thấy dấu ấn thời gian. Tôi thấy một chuyến hành trình dài từ những ký ức tuổi thơ ngọt ngào dưới vòng tay ba mẹ. Tôi thấy những nhọc nhằn đã nuôi lớn mình. Tôi thấy những lời răn đe giúp tôi trở thành con người tôi hôm nay.
Và khi nhìn vào gương mặt ba mẹ, tôi thấy cả cuộc sống của tôi ở ngay trước mắt.
Ảnh minh họa: Freepik
Theo kenh14.vn
Gửi bình luận
(0) Bình luận
Xếp theo: Thời gian Số người thíchBài viết chưa có bình luận nào.