Hải Tú bị cho là "trà xanh" trong câu chuyện tình ái này
Mà thanh xuân của phụ nữ mất đi thì thanh xuân của đàn ông cũng trôi qua, chứ phụ nữ đâu có già một mình? Những trải nghiệm trong tình yêu mà nam - nữ trải qua, ấy là cùng nhau. Cùng nhau bước qua những năm tháng thanh xuân còn rất xanh và đi tìm mùa quả chín. Đó sẽ là những năm tháng đẹp đẽ của cả hai chứ nào phải của riêng ai?
Nhưng nếu không thể tiếp tục bên nhau, cũng đừng vì thế mà chì chiết khổ đau, mà vật vã than khóc cho những kỷ niệm đẹp trong quá khứ. Đôi khi, ta cần để nó trôi đi…
Tôi chợt nhớ một câu truyện ngụ ngôn như thế này. Có hai thầy trò nhà thông thái nọ, trong chuyến ngao du của mình đã ghé thăm một gia đình sống dưới mức nghèo khổ trong một túp lều tồi tàn. Cuộc sống của cả đại gia đình được duy trì nhờ một con bò sữa. Đó là tài sản vô cùng quý báu của gia đình họ so với dân làng chung quanh. Trước khi bỏ đi, người thầy đã đâm chết con bò, trong sự sợ hãi và lo lắng của người học trò.
Một năm sau, hai thầy trò quay lại thì thấy gia đình nọ có cuộc sống sung túc, có nhà mới khang trang. Họ không nhận ra hai nhà thông thái, và say sưa kể rằng, họ biết ơn người đã giết con bò của mình. Không thể vắt sữa bò sống qua ngày nữa, cả gia đình phải phát hoang đất trồng lương thực; ban đầu chỉ là để khỏi chết đói, sau đó thì họ có nhiều lương thực để bán ra chợ và dần trở nên sung túc.
Vậy đó, con bò mà gia đình nọ yêu quý như báu vật là kế sinh nhai, nhưng cũng có thể là sợi dây xích trói buộc cuộc đời họ với cuộc sống cũ. Khi con bò bị giết, họ mới tìm cách bắt đầu một cuộc-sống-mới-không-có-bò.
Một tình yêu, một mối quan hệ, những năm tháng thanh xuân… có thể từng là cả thế giới của chúng ta, nhưng không có nghĩa ta cần trói buộc mình, định nghĩa mình với nó mãi. Đôi khi, chúng ta cần buông để cho chính mình cơ hội để có một hạnh phúc khác. Cuộc đời này dài lắm, 8 năm, cùng lắm cũng chỉ là một chặng đường...