Trẻ thường muốn gây chú ý, hoặc bực tức khi đánh bố mẹ. Ảnh minh họa.
Bạo lực không hiệu quả
Chị Quỳnh Anh cho biết, nếu là phụ huynh có con hay “thượng cẳng chân, hạ cẳng tay”, các bố mẹ cần thường xuyên để mắt đến trẻ. Đồng thời, ngay lập tức gỡ trẻ ra khỏi tình huống trước khi bé kịp gây tổn thương cho người khác. Tuy nhiên, cha mẹ không nên la mắng hay đưa hình phạt ngay lập tức. Thay vào đó, hãy nhẹ nhàng hướng dẫn con cách cư xử đúng. Dù là đứa trẻ “cục súc” nhưng con vẫn đang học. Điều đó nghĩa là trẻ cần cha mẹ hướng dẫn. Phụ huynh cũng không nên nghĩ rằng, trẻ con xô xát thôi, có gì đâu.
“Khi con là tác nhân gây tổn thương dù vô tình cho trẻ khác, phụ huynh sẽ phải có trách nhiệm. Đừng để đến một ngày con nhận ra: À, thì ra bạo lực lại hiệu quả đến vậy thì đã quá muộn”, chị Quỳnh Anh nhấn mạnh.
Theo chuyên gia này, mọi thông điệp phụ huynh gửi đến con phải thống nhất. Không nên một mặt thì lên án, ngăn cản con khi có các phụ huynh khác ở đó, song, về nhà lại hãnh diện kể với người thân hôm nay con đã “chiến đấu” giỏi như thế nào. Khi các thông điệp đầy mâu thuẫn, trẻ sẽ học được thêm từ cha mẹ tính dối trá, lươn lẹo. Ngoài ra, cha mẹ còn cần phải nghiêm túc và đồng cảm nhiều hơn. Cha mẹ phải thật sự sát sao và để mắt đến trẻ, tìm hiểu xem tại sao con bắt nạt người khác. Theo chị Quỳnh Anh, những đứa trẻ hạnh phúc và được cha mẹ lắng nghe, giúp đỡ sẽ không bao giờ đi bắt nạt.
“Cha mẹ có đã và đang làm gì đó khiến con cảm thấy không công bằng, ấm ức hay bị cô lập không? Cách cha mẹ xử lý hành vi xấu của con có khác biệt khi có khách và không có khách đến nhà (có khách thì nhẹ nhàng chỉ bảo, không có khách thì cùng hành vi đó con ăn đòn no)? Cha mẹ có thường xuyên đánh, quát, dọa nạt con để bắt con nghe lời? Có hay thiên vị các anh chị em khác trong nhà? Có thường gạt con qua một bên và cằn nhằn “bố/mẹ bận lắm” rồi dán mắt vào điện thoại khi trẻ muốn cha mẹ chơi cùng hay lắng nghe điều gì đó?”, nữ chuyên gia đưa ra một số câu hỏi phụ huynh cần trả lời.
Theo chuyên gia này, nếu câu trả lời cho bất kỳ câu hỏi nào bên trên là có, thì trẻ chỉ đang lặp lại hành vi của chính cha mẹ lên người khác. Đó là: Thao túng, không thấu hiểu, không đồng cảm và bạo lực. Trẻ không cố tình, mà đơn giản là chưa từng được đối xử bằng cách nào tốt hơn. Bởi, đó là những điều duy nhất trẻ học được từ người chăm sóc.
“Để thay đổi, hãy dẹp tự ái và sĩ diện sang một bên và ngồi xuống xin lỗi con. Nếu vẫn không biết mình sai ở đâu, hãy chân thành hỏi trẻ. Có rất nhiều việc người lớn cho phép mình quyền quên, quyền không để ý nhưng lại là nhát rìu chặt lên thân cây với trẻ, mãi mãi không bao giờ biến mất. Khi con nói, đừng cố thanh minh mà hãy thành tâm lắng nghe. Đây là lúc cha mẹ cần đồng cảm với con, thay vì cố chứng minh mình đúng hay mình không cố tình. Nói với con tất cả những gì phụ huynh nhận ra mình đã sai và hãy thật sự cùng con cố gắng. Việc đánh, phạt con trong trường hợp này chỉ càng đẩy trẻ đi xa hơn và hành động ngày càng hung hăng”, chị Quỳnh Anh chia sẻ.
Theo chuyên gia này, điều quan trọng cuối cùng là cha mẹ không nên quá dằn vặt hay trách móc bản thân vì những hành động từng làm sai. “Ngã ở đâu đứng lên ở đó. Sai ở đâu thì sửa ở đó. Con sẽ cảm nhận được yêu thương khi cha mẹ dũng cảm thừa nhận sai lầm và sửa chữa. Không những thế, phụ huynh đã dạy con thêm một bài học lớn về sự dũng cảm thật sự. Bạn của ngày hôm nay đã tốt hơn hôm qua - hãy tự hào về điều đó”, chị Quỳnh Anh cho biết.